Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 333 - Thăm Đẻ

Chương 333 - Thăm ĐẻChương 333 - Thăm Đẻ
Chương 333 - Thăm Đẻ
Thực ra nếu đặt ở đời sau, em bé của Thẩm Thanh Thanh cũng chỉ là loại bình thường thôi, nhưng như người ta vẫn nói, không đúng sai thì cũng chẳng có hại gì. Những người thai phụ cùng mang thai trong thôn đến tận tháng thứ sáu mới nhìn thấy bụng, như Thẩm Thanh Thanh quả thực không tệ.
Hơn nữa, Thẩm Thính Hồng không hiểu biết quá nhiều về phương diện này, dù sao sau này nhìn vào bụng của Thẩm Thanh Thanh đúng là có chút doạ người. Đặc biệt là sau khi cô kết hôn với Diệp Thận Ngôn, nhìn bụng Thẩm Thanh Thanh ngày một khoa trương, vô số lần cô nghĩ đến việc mình có thai, thế thôi mà cô bị doạ sợ.
Khi đến gặp Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thanh Thanh cũng cười vui vẻ, đương nhiên Lý Tú Lan cũng đến.
Nếu không phải không thể rời đại đội đi, Thẩm Vệ Quân nhất định sẽ muốn tới nhìn xem.
Thấy bộ dáng con gái mình sau sinh không có chút tiều tuy nào, Lý Tú Lan rất bất đắc dĩ.
"Con đúng là lạc quan, hiếm thấy người nào sinh con xong mà thoải mái như con."
Thẩm Thanh Thanh cười khúc khích"Mẹ, chỉ là mẹ không biết thôi. Ngày nào con cũng mong được sinh, cũng không dễ dàng gì. Mãi con mới thấy cơ thể mình thoải mái hơn, có thể không vui sao?”
Mọi người dở khóc dở cười.
Sau khi biết Thẩm Thanh Thanh đã sinh con, Lưu Nguyệt bỏ con gà mái già đã bị mổ trước vào nồi hầm, cũng may bà đã chuẩn bị sẵn sàng, đoán chừng Thẩm Thanh Thanh sắp sinh nên đã mổ một con gà để ở nhà. Dù sao trong thời tiết này có thể để được mấy ngày, lúc ấy bà nghĩ nếu không sinh thì hâm để cả nhà ăn.
Ngửi thấy mùi súp gà, Thẩm Thanh Thanh khịt mũi, Thơm quá mẹ ơi, súp gà à?"
"Mũi của con tỉnh thật đấy!" Lưu Nguyệt mỉm cười, sau đó lấy bình giữ nhiệt ra đổ đây cho cô ấy một bát chứa đầy thịt gà và súp gà khiến hai sản phụ cùng phòng vô cùng ghen tị.
Thật tuyệt khi được đối xử như thế này sau khi sinh con những ngày này.
Thẩm Thanh Thanh ăn rất ngon miệng, cô ấy đã tốn rất nhiều công sức mới sinh được đứa bé này. Bây giờ bụng thực sự trống rỗng, không thoải mái chút nào.
Ăn xong bát đầu tiên, cô ấy vẫn cảm thấy chưa đủ nên háo hức nhìn Thẩm Thính Văn bên cạnh.
Ở đây có nhiều người nhìn như vậy, nếu nói mình ăn chưa đủ thì có hơi háu ăn quá, chỉ có thể nháy mắt với Thẩm Thính Văn xem người đàn ông có hiểu không.
Thẩm Thính Văn vốn đã choáng váng, nhưng vẫn ngâm hiểu ý múc thêm một chén. Biết cô gái da mặt mỏng nên mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy.
Đặc biệt là Lưu Nguyệt lúc này đang ôm cháu gái lớn không chịu buông ra.
Thật không uổng công bà tranh cãi với nhiều người như vậy, ít nhất gì bà cũng có được đứa cháu gái mình luôn mong đợi.
"Xinh gái lắm! Đúng là cháu gái cưng của bà thừa hưởng được tất cả nét đẹp của ba lẫn mẹ."
"Không hẳn, tôi chưa từng thấy đứa bé nào trắng như vậy, tôi thấy làn da này giống hệt Thính Văn."
Lý Tú Lan cũng nói.
Lưu Nguyệt nhìn nhìn lại nói, Nhưng tôi nhìn đôi mắt to này lại rất giống Thanh Thanh."
Nhìn hai bà thông gia kẻ tung người hứng, Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh kháng nghị,Không phải giờ con đã trắng lên nhiều rồi sao? Tại sao lại phải giống Thẩm Thính Văn chứ?"
-Ha ha hai"
Mọi người đều cười lớn, nhưng ngại bên cạnh còn hai sản phụ khác nên đều cố gắng nhỏ giọng nhất có thể."
"Không phải chỉ sinh một đứa con gái thôi sao, khoe khoang làm gì cơ chứ?"
Mỗi lúc hài hoà sẽ luôn có những giọng nói phá đám xuất hiện, chẳng hạn như hiện tại, rõ ràng cả nhà đều rất vui vẻ mà có người cố tình thọc gậy bánh xe.
Mọi người nhìn vê phía nơi phát ra âm thanh, là sản phụ nằm ở giường sát bên cạnh. Ở bên cạnh có một cái nôi em bé, nhìn dáng vẻ thì có thể đã sinh con rồi.
Người sản phụ kia không ngờ mình vừa nói một câu như vậy, mà tất cả những người này đều đồng loạt quay ra nhìn mình, tức khắc liên sợ hãi.
Cô ta lắp bắp,'Mọi người... Mọi người nhìn tôi làm gì?"
"Cô vừa nói cái gì?" Thẩm Thính Hồng nhìn về phía sản phụ kia, ánh mắt lạnh như băng.
"Tôi nói là không phải chỉ sinh một đứa con gái thôi sao, khoe khoang làm cái quái gì?”
Nghĩ đến việc mình sinh được một đứa con trai, mà người đàn ông trong nhà chạy mất tăm hơi chưa thấy về. Thậm chí còn không nói mang cơm cho cô ta ăn mà chạy trốn đâu mất rồi
Lại nhìn Thẩm Thanh Thanh ở sát bên cạnh, không phải chỉ sinh được mỗi đứa con gái mà cả nhà cười vui vẻ đến thế. Người đàn ông của người phụ nữ đó còn ở bên cạnh chạy lên chạy xuống để hầu hạ, còn hâu hạ như tổ tông, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất cân bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận