Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 79 - “Lão lục” van năm

Chương 79 - “Lão lục” van nămChương 79 - “Lão lục” van năm
Chương 79 - “Lão lục” vạn năm
Rất nhanh Thẩm Thính Hồng đã đến sau núi, nơi này vẫn không có người như cũ. Thời điểm này mọi người đều làm công ở dưới đất nên ở nơi này rất thoải mái.
Cô vẫn đi lang thang, muốn xem có gì gân đó không, không phải cô thiếu gì để ăn, mà chủ yếu là người vẫn luôn sống trong thành phố ở đời sau như Thẩm Thính Hồng mà nói thì rất hiếm khi mới nhìn thấy ngọn núi như này.
Ngoài ra, hệ sinh thái của nhiều vùng đất đã bị hủy hoại, đã lâu không còn xanh tươi được như xưa nên Thẩm Thính Hồng luôn tò mò về vùng núi. Cô luôn cảm thấy nó rất thân bí, dù chỉ là tìm rau dại nhưng cô cũng cảm thấy như mình đang săn lùng kho báu.
Cũng không biết có phải do Thẩm Thính Hồng có vận khí tốt hay không mà không bao lâu sau, cô đã tìm được rất nhiều nấm, mộc nhĩ và các loại nấm linh tinh mọc sau mưa.
Bên trong sọt có dụng cụ, Thẩm Thính Hồng bắt đâu ngắt nấm một cách hứng thú bừng bừng. Không phải loại nấm nào trong này cô cũng biết nên cô chỉ hái những loại mà mình hiểu rõ.
Nhìn những cây nấm thật xinh đẹp, ngay cả chạm vào cô cũng không dám. Cô sợ một khi mình chạm vào nó thì ngày mai toàn thôn sẽ phải đi ăn đám ma.
Cô quá chú ý đến những thứ trong tay mà hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh ở phía sau, đến khi cô phát hiện được thì tiếng "hự hự" đã có thể nghe được rất rõ ràng.
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thính Hồng đã cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Cô chậm rãi quay người lại thì thấy đó là một con lợn rừng có vẻ chưa trưởng thành, trông nó không lớn lắm, đoán chừng khoảng hai trăm cân.
Nhưng điều này không làm cho cô cảm thấy an toàn hơn bởi vì động vật thường có tập tính bao che cho con giống nhau nên khó đảm bảo rằng con lợn rừng này không có cha mẹ ở bên cạnh.
Thẩm Thính Hồng chuẩn bị tiến vào không gian, với cái thân thể này của cô, chắc chắn không thể nào chiến đấu được với con lợn rừng này.
Phía sau Thẩm Thính Hồng có một tảng đá, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý tưởng. Sau đó cô đầu cô như bị đứt sợi dây thần kinh nào đó mà bắt đầu khiêu khích con lợn rừng.
Quả nhiên con lợn rừng bị lừa, miệng nó phát ra tiếng thở hổn hển, hai cái răng nanh sắc nhọn lộ ra, mắt lộ ra hung quang rồi lao thẳng về phía Thẩm Thính Hồng.
Tính toán khoảng cách giữa mình và con lợn rừng chỉ còn một mét, Thẩm Thính Hồng lao vào không gian như một "Lão lục vạn năm vậy.
Mặc dù ở trong không gian không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh. Gần một giây sau khi Thẩm Thính Hồng tiến vào không gian, con lợn vốn đang chạy cực nhanh đã đâm sâm vào tảng đá.
Tảng đá kia cao khoảng hơn một mét, cũng không biết nó hình thành như nào nhưng Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy nó rất vững chắc.
Dù là con lợn rừng trưởng thành với sức mạnh vô hạn cũng không tài nào lay động được tảng đá này chứ đừng nói đến con lợn choai choai này.
Có lẽ do nó quá mất cảnh giác, con lợn rừng không phát ra tiếng hét như tưởng tượng mà chỉ là những tiếng ậm ừ yếu ớt. Khi tiếng "hừ hừ” ngày càng nhỏ dần, lúc này Thẩm Thính Hồng mới thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra khỏi không gian. Trong tay còn cầm một chiếc dùi cui điện mà cô tích trữ để tự vệ.
Lợn rừng cũng không có chết hẳn nhưng đại khái là không còn khí lực, chỉ là yếu ớt nhướng mi, có chút đáng thương nhìn Thẩm Thính Hồng.
Nhưng nó làm như vậy không khiến Thẩm Thính Hồng cảm thấy mầm lòng, đây là thịt đó! Trong không gian của cô cũng không có lợn rừng, nếu muốn giúp người trong nhà cải thiện thức ăn thì rõ ràng đây là sự lựa chọn không tệ.
Mỗi lần giơ tay là một lần điện giật, nó khiến con lợn rừng chỉ còn một hơi thở phải tắc thở, sau đó ngỏm củ tỏi.
Sau khi xác định nó đã chết, Thẩm Thính Hồng mới giơ tay bỏ nó vào không gian. Sau đó cõng sọt có một số mộc nhĩ và nấm mình vừa hái đi xuống núi. Cũng không dám chần chừ nữal
Nếu cô cứ ở đây thì cha mẹ con lợn đến trả thù thì sao, một con lợn rừng bé thì không sau nhưng hai con lớn mà tấn công thì ai mà chịu nổi?
Nếu không có không gian, Thẩm Thính Hồng chỉ có thể chạy trốn khi thấy lợn rừng nhỏ.
Đi đến chân núi cũng được tính là đến nơi an toàn, đến đây đã có thể thấy được không ít thôn dân.
Tuy nhiên Thẩm Thính Hồng không có đi hướng đó mà đi đường vòng, cô không muốn chia lợn rừng cho người trong thôn nhưng muốn danh chính ngôn thuận lấy thứ này ra từ nhà mình thì không thể để cho người khác nhìn thấy mình tay không trở vê.
Chính vì vậy nên cô quyết định đi đường vòng về nhà từ khu vực mà thôn dân không thể nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận