Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 178 - Chỉ Thấy Anh Thính Văn Rất Đep T

Chương 178 - Chỉ Thấy Anh Thính Văn Rất Đep TChương 178 - Chỉ Thấy Anh Thính Văn Rất Đep T
Chương 178 - Chỉ Thấy Anh
Thính Văn Rất Đẹp Trai Thôi
Người khác có thể không biết nhưng thân là người đi làm ở Cung Tiêu Xã, cô ấy hiểu rất rõ ràng khá nhiều chuyện. Trước hết, trên cơ bản các nguồn cung ứng của Cung Tiêu Xã đều cố định, họ sẽ không dễ dàng đáp ứng lời mời cung cấp của một sản nghiệp tập thể chưa hình thành.
Thứ hai, Tả Bích Lâm là một người phụ nữ rất mạnh mẽ cá tính và cũng không phải là người sẽ dễ dàng bị thuyết phục bởi lời nói nhưng mà thực tế, Thẩm Thính Hồng chỉ gặp Tả Bích Lâm một lần duy nhất.
"Sơn nhân tự có diệu kết" (*) Thẩm Thính Hồng nói một cách ý vị thâm trường.
() Đây là câu nói Gia Cát Lượng thường nói, có nghĩa là: Là ẩn sĩ trong núi, ta có cách giải quyết tốt. Nó thường xuất hiện trong các bài thơ cổ và bí danh của giới văn nhân, ngày nay nó thường được dùng để thể hiện sự an ủi, khoe khoang của một người tự tin với những người xung quanh.
"Úi dời! Nhìn sự kiêu ngạo của cậu kìa!" Thẩm Thanh Thanh tiến tới nói với cô.
Vừa đi vừa đùa giốn một lúc, hai người đã bước tới cổng trường tiểu học trong thôn.
Liếc nhìn nhau một lúc, Thẩm Thính Hồng liêng hỏi,/Cậu có muốn vào đó không?”
"Thích thì nhích, tớ đến đây là vì gặp người phụ nữ này, chẳng qua..."M u a e b oo k g i a r e l ien he Z A LO : 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7
Thẩm Thanh Thanh tiến gần bên tai Thẩm Thính Hồng rồi nhỏ giọng nói,'Cậu nghĩ lân trở vê này tớ có nên nói những suy nghĩ của mình cho anh Thính Văn nghe không? Giờ tớ đang đi làm ở huyện thành nên vốn dĩ thời gian về không có nhiều, nếu tớ thật sự không nói gì, lỡ như anh Thính Văn lại phải lòng một cô gái nào thì sao?”
Thẩm Thính Hồng gật đầu,'Cậu nói cũng đúng đó, nhưng cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện nếu anh tớ không có ý tứ gì với cậu thì phải làm sao bây giờ? Trước đó anh ấy từng nói là không có ý muốn tìm người yêu."
Điều này cần phải nói rõ với Thẩm Thanh Thanh, tuy nhìn cô gái này có vẻ vô tư nhưng thật ra lại là người rất nhạy cảm. Nếu không nói rõ thì lỡ bị thương phải làm sao đây.
Một người là chị em tốt, một người là anh cả của cô, bản thân cô chẳng muốn ai bị tổn thương cả nhưng chị em tốt muốn làm chị dâu của mình, chẳng phải cô cũng nên giúp đỡ đôi chút đúng không?
Mà không ngờ được Thẩm Thanh Thanh lại rất cởi mở trong vấn đề này, Tớ biết rồi, nếu lỡ bị từ chối thì tớ sẽ không nản lòng. Dù gì thì đến giờ anh Thính Văn vẫn chưa tìm được ý trung nhân, vậy là tớ vẫn còn cơ hội đúng không?”
Chưa kể đến việc từ khi chuyển lên làm ở Cung Tiêu Xã trên thị trấn, Thẩm Thanh Thanh ăn mặc phong cách hơn rất nhiều, cộng thêm với việc bình thường không hay chạy lung tung trên núi nên nhìn khá xinh xắn.
Cứ thế hai người đi thẳng vào trường tiểu học trong thôn, đến bên ngoài lớp học của Thẩm Thính Văn.
Lúc này Thẩm Thính Văn đang ở trong lớp, anh ấy đứng trên bục giảng trông rất hấp dẫn.
Anh ấy là một người đẹp trai, mà giảng bài cũng rất hài hước thú vị vậy nên Thẩm Thanh Thanh bị mê hoặc ngay tức khắc, cô ấy còn nói với Thẩm Thính Hồng ở bên cạnh/Thính Hồng này, nếu giáo viên trước đây của chúng ta giảng bài được giống anh Thính Văn thì nói không chừng thành tích của tớ không thua kém cậu tý nào đâu í.'
Thẩm Thính Hồng cạn lời nhìn cô ấy, Tớ cảm thấy điều cậu muốn nói là nếu giáo viên cũ của chúng ta đẹp trai như anh trai tớ thì cậu nhất định sẽ nghe giảng đúng không?"
Bị người chị em tốt của mình vạch trần một cách không thương tiếc, Thẩm Thanh Thanh chẳng cảm thấy ngại ngùng, cũng không thấy mình làm có gì sai, dù sao cô ấy cũng chỉ thấy anh Thính Văn rất đẹp trai thôi.
Thẩm Thính Văn cũng nhìn thấy em gái mình và Thẩm Thanh Thanh đang đứng ngoài cửa, tuy vậy bây giờ vẫn đang là giờ học nên anh ấy không thể ra bắt chuyện cùng hai cô được. Chính vì vậy, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh chỉ yên lặng đứng ngoài nhìn.
Cho đến khi tiếng trống vang lên, mọi người mới ra khỏi lớp. Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đang định đi tới thì nhìn thấy một người phụ nữ ở cách hai lớp lao nhanh ra như tên lửa, đi thẳng về phía phòng học của Thẩm Thính Văn.
Thẩm Thính Hồng...
Thẩm Thanh Thanh: Cái gì vậy, người này bị chó đuổi à?
Tuy rằng không có quen biết Hàn Cần nhưng họ đều biết cô gái này, dù sao trong đại đội cũng chỉ có vài người thanh niên trí thức, không có lý gì lại không quen biết mặt nhau.
Nhìn thấy Hàn Cần, Thẩm Thính Văn chỉ cảm thấy đau đầu,Đồng chí Hàn Cần, cô có thể đừng làm phiền đến tôi được không? Chúng ta đều là giáo viên, là tấm gương của bọn nhỏ, bộ dáng này của cô là như thế nào vậy?”
Trong khoảng thời gian này anh bị Hàn Cần làm phiền rất nhiều, thật ra Thẩm Thính Văn là một người rất dễ chịu, thường sẽ chẳng bao giờ nói chuyện không hề khách khí với nữ đồng chí như này, nhưng mà Hàn Cần thật sự có điểm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận