Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 228 - Hình Như Lưu Nguyêt Đã Biết Đươi

Chương 228 - Hình Như Lưu Nguyêt Đã Biết ĐươiChương 228 - Hình Như Lưu Nguyêt Đã Biết Đươi
Chương 223 - Hình Như Lưu Nguyệt Đã Biết Được Gì Đó
Không biết đâu óc con gái nhà mình phát triển như nào nhưng chỉ cần thông minh là được.
Hơn nữa những thiết kế này của cô đúng thật là độc đáo, chưa từng thấy bao giờ.
Trước đó quần áo của đại đội họ được bán đi, chúng gần như cháy hàng ở thị trấn và huyện thành.
Đây là lần đầu bà thấy kiểu dáng mới mẻ, thời thượng như vậy.
"Hiện giờ bên kia đã lọc được không ít lông vịt nhung, mẹ dựa theo bản vẽ này là đắt đâu may được rồi."
Sau khi trở về họ nhờ Thẩm Vệ Quân đến xưởng dệt thương lượng một chút, lấy vê được không ít vải dệt mới tỉnh, loại không có chút tỳ vết nào. Tuy giá cả có cao hơn một chút nhưng lại có rất nhiều loại để lựa chọn.
"Được rồi!" Lưu Nguyệt cười rộ lên, bà thích may quân áo. Càng thích làm những mẫu có kiểu dáng mới mẻ, điều đó mang đến cảm giác thành tựu vô cùng.
So với việc xuống ruộng làm việc để kiếm công điểm trước đây thì Lưu Nguyệt cảm thấy cuộc sống bây giờ mới là điều mà bà mong muốn.
Mệt hay không không quan trọng, chủ yếu là bản thân mình thích thì đó là chuyện có ý nghĩa.
Không chờ Thẩm Thính Hồng nói thêm cái gì nữa, Lưu Nguyệt đã câm thiết kế ra khỏi cửa, Thẩm Thính Hồng không có ý định làm phiền bà. Cuối cùng có thể nghỉ ngơi hai ngày, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng có việc gì để làm nên cô quyết định vào phòng bếp nhìn xem.
Cô mở lu gạo ra xem, phát hiện bên trong không còn bao nhiêu, Thẩm Thính Hồng suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm vào.
Đây không phải lân đầu cô làm chuyện này, cô không tin Lưu Nguyệt không biết chuyện này, nhưng mẹ cô cũng chưa từng tiết lộ tin tức gì.
Chính vì vậy nên cô không sợ hãi, dù sao ngoại trừ Lưu Nguyệt, không ai có thể nhớ được trong nhà có bao nhiêu đồ vật.
Đồ đạc trong nhà cũng chẳng có nhiều, Diệp Thận Ngôn cũng đã đi làm, sẽ không có người lẽo đẽo theo sau nữa, cô dự định đi huyện thành mang chút đồ về.
Thế là cô tiện tay xách một cái sọt rồi đi thẳng ra ngoài.
Khi Lưu Nguyệt và những người khác quay lại, họ phát hiện ra rằng con gái họ lại mất tích.
Bà không suy nghĩ nhiều liền nghĩ muốn nấu cơm trước. Khi mở thùng gạo ra, bà liên choáng váng.
Tiếp đó bà liên bỏ cơm vào nồi như không có chuyện gì xảy ra, nếu ngầm hiểu được một số chuyện thì tốt rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bà phát hiện ra chuyện như vậy.
Lúc này Thẩm Thính Hồng cõng cái sọt trên lưng quay lại: "Mẹ, tới xem con mua được cái gì này.
Lưu Nguyệt cũng đi tới rất hợp tác nhìn xem, hai cái móng giò trong giỏ rất dễ thấy, ngoài ra có thêm một miếng thịt ba chỉ nặng ít nhất hai cân, không những thế còn có rất nhiều thứ linh tinh khác.
Rau dưa thì không cần phải mua, mảnh đất trông rau hoàn toàn đủ cho cả nhà họ ăn. Sau khi chuyển đến nhà mới, Thẩm Thính Hồng liên dùng nước giếng trong không gian để tưới đất. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, đồ ăn lớn lên từ phân đất này cực kỳ ngon và đẹp mắt.
Lưu Nguyệt nhìn đồ trong sọt, tuy không biết con gái nhà mình lấy kiểu gì nhưng con bé Ni Nhi ngốc này cũng biết diễn trò thật đấy. Chưa chắc xếp hàng từ sáng sớm mà mua được mấy thứ này chứ đừng nói vào cái giờ đấy.
Thẩm Thính Hồng sao có thể không biết nhưng cô biết chắc chắn mẹ mình đã biết được vài điều gì đó nên mới làm mà không kiêng nể gì.
Lưu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, đem đồ vật cất vào tủ bát khóa lại. Chỉ cân bà không lấy ra, người khác sẽ không biết.
"Tối nay con muốn ăn gì thì ăn, những thứ này để mai rồi ăn sau." Lưu Nguyệt nói.
Thẩm Thính Hồng cười nhiều đến mức lộ ra hàm răng trắng to, cô biết Lưu Nguyệt đang muốn che chở cho mình. Bữa tối không tệ, so với nhà khác, ngày nào nhà họ Thẩm cũng được ăn lương thực tinh thì quả là cực kỳ tốt.
"Tiểu Diệp, hôm nay làm công cháu thấy thế nào?" Lưu Nguyệt thuận miệng hỏi.
"Cháu thấy cũng ổn ạ. Diệp Thận Ngôn gật đầu, khoảng thời gian này thời tiết không quá nóng nên anh chẳng cảm thấy gì.
"Em rể làm việc giỏi lắm mẹ ạ." Thẩm Thính Võ nói, Trước đây con chưa bao giờ tìm được đối thủ của mình trong công việc. Mới ngày đầu em rể đi làm công mà con cảm thấy mấy ngày nữa em ấy sẽ theo kịp con mất."
Nhìn bộ dáng khoe khoang của anh ấy, Lưu Nguyệt lại cạn lời với thằng "Quý tử" này,'Con lại ăn nói hàm hồ cái gì thế? Hiện giờ hai đứa nó vẫn chưa kết hôn, con gọi như vậy không phải để người khác nói xấu sao?" "Con có nói ở bên ngoài đâu." Thẩm Thính Võ lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận