Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 322 - Siêu Cấp Đai Phú Bà

Chương 322 - Siêu Cấp Đai Phú BàChương 322 - Siêu Cấp Đai Phú Bà
Chương 322 - Siêu Cấp Đại Phú Bà
"Thích không?" Nhìn thấy bộ dáng không chớp mắt của cô, cục đá trong lòng Diệp Thận Ngôn rơi xuống không ít nhưng anh vẫn hỏi.
Anh đã tìm kiếm thứ này rất lâu, cũng đã tìm được người đổi. Tuy nhiên những thứ này anh chưa nghiên cứu nhiều nên không hiểu rõ lắm, chỉ là bạn của anh vẫn luôn nói thứ này rất tốt, chẳng qua là giờ không còn giá trị gì nữa. Nghĩ đến vợ mình có vẻ rất thích những viên đá đẹp này nên nghĩ đến việc đổi lại.
"Em thích, em thích lắm." Thẩm Thính Hồng trực tiếp ôm lấy cổ Diệp Thận Ngôn, dâng lên một nụ hôn ngọt, sau đó liền rời khỏi môi Diệp Thận Ngôn, chuẩn bị đi xem thứ đồ mới mẻ này.
Kết quả là cái ót cô bị một bàn tay to giữ lại, cơ thể cô không thể kiểm soát mà nhào về phía Diệp Thận Ngôn.
Người đàn ông giữ chặt lấy cô, bâu không khí mơ hồ tràn ngập xung quanh hai người họ.
Cũng không biết tại sao, lại lăn lộn trên giường, ân ái xong, Thẩm Thính Hồng không còn sức lực nhìn đồ vật nữa. Cô chỉ bảo Diệp Thận Ngôn cất đi cho mình, đợi ngày mai tới xem sau.
Đương nhiên, người đàn ông ăn uống đủ no cũng không hề phàn nàn gì. Dù bên ngoài rất lạnh nhưng vẫn đứng dậy khỏi chiếc chăn bông mềm mại thơm phức, cẩn thận cất chiếc hộp gỗ đi.
Anh lấy bao lì xì đỏ của Thẩm Thính Hồng đến bên giường, Đây là tiên mừng tuổi của em, em không muốn đếm sao?"
Thẩm Thính Hồng chớp chớp mắt,'Đếm chứ sao không đếm!"
Đây là ngày đầu tiên của năm mới, nhất định phải đếm tiên đến mức tay bị chuột rút.
Đếm số tiên Diệp Thận Ngôn đưa cho cô, cũng không tệ lắm, trong bao lì xì có khoảng 2000 đồng. Dựa theo tiền hoa hồng và chi tiêu hàng ngày, đây thực sự gân như là thu nhập cả năm của anh.
Nhưng đếm hết 2000 đồng mất nhiều thời gian, huống chi Diệp Thận Ngôn đã cố tình đổi tiền, rất nhiêu trong đó có mệnh giá mười đồng.
Vừa lúc không biết mình có bao nhiêu tiền, sau đó trên giường liên xuất hiện rất nhiều tiền.
Tuy Diệp Thận Ngôn cảm thấy vợ mình không phải người thường, lúc này cũng mở to hai mắt nhìn bởi vì tận mắt chứng kiến vẫn thấy rất thần kỳ.
Anh sốc đến mức không nói nên lời, Thẩm Thính Hồng chỉ cảm thấy buồn cười.
Đẩy một xấp tiên dày cho anh, yêu cầu anh đếm, đếm xong cô sẽ ghi số.
Hai vợ chông đếm tiên đến nửa đêm, Thẩm Thính Hồng không phải không nghĩ đến việc gửi toàn bộ số tiên vào ngân hàng, nhưng giờ ngân hàng vẫn chưa mở, phần lớn tiền ở chỗ cô không rõ nguồn gốc nên cô không làm như vậy.
Trên thế giới không có bất kỳ nào an toàn bằng không gian của riêng mình.
Đã gần nửa đêm cũng sắp rạng sáng mà vẫn chưa xong, cứ thêm nữa thì trời sẽ sáng, Thẩm Thính Hồng hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa.
Nhưng có một điều chắc chắn, giờ cô đã là siêu cấp đại phú bà với số tiền tiết kiệm mười mấy vạn.
Sau khi chính thức cải cách và mở cửa vào năm 1980. vạn nguyên hộ có thể được đăng trên báo. Huống chi hiện giờ mới đang là năm 1976. vạn nguyên họ hiếm như báu vật quốc gia, một mình Thẩm Thính Hồng mà sở hữu được nhiều như vậy.
Hơn nữa cô còn có mấy năm chuẩn bị, chỉ cần có đủ kinh phí, sau khi mở cửa cô có thể làm tất cả những gì mình muốn.
Thẩm Thính Hồng ngừng đếm, cất hết tiên vào không gian riêng của mình.
Thậm chí Diệp Thận Ngôn cảm thấy bản thân đã chết lặng.
Ôm Thẩm Thính Hồng nằm xuống, Vợ, em giàu như vậy sao?”
"Đúng vậy, thế nào? Có đủ nuôi anh không?" Thẩm Thính Hồng vui cười nói.
"Vậy về sau anh phải nhờ em nuôi dưỡng rồi." Diệp Thận Ngôn không hề cảm thấy việc vợ giỏi đả kích đến tôn nghiêm đàn ông của mình, ngược lại cảm thấy rất kiêu ngạo.
Hai vợ chồng đếm tiền đến hai giờ sáng, hôm sau Diệp Thận Ngôn vẫn thức dậy như thường lệ, đây là thói quen hình thành trong quân đội, nhưng đúng thật Thẩm Thính Hồng không làm được như vậy. Diệp Thận Ngôn cũng không làm phiền cô, nấu cơm ăn sáng xong liền đến nhà họ Thẩm.
Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là đưa vài thứ tới, dù biết nhà họ Thẩm không thiếu mấy thứ này nhưng thân là con rể vẫn phải làm những việc nên làm.
"Ni nhỉ đâu?" Lưu Nguyệt hỏi.
"Em ấy còn đang ngủ ạ. Diệp Thận Ngôn nhắc đến vợ mình với vẻ rất ngọt ngào, khiến người ta răng ê.
"Con không quản con bé đi." Lưu Nguyệt cười nói, ngoài miệng là ghét bỏ con gái nhưng ánh mắt lại rất thỏa mãn.
"Đương nhiên con phải quản vợ mình, mà quanh năm suốt tháng Thẩm Thính Hồng không nghỉ được mấy ngày, bình thường ở nhà máy, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi." Diệp Thận Ngôn còn nói đỡ cho Thẩm Thính Hồng.
"Trưa nay đến đây ăn cơm đúng không?” Lưu Nguyệt lại hỏi.
"Có đến ạ!" Diệp Thận Ngôn gật đầu liên nói mình về trước,Ba mẹ, con đi trước đây, con nghĩ Thính Hồng sẽ sớm tỉnh lại, con vê làm bữa sáng cho em ấy.
"Sáng nay mẹ cùng chị dâu làm không ít sủi cảo, con đưa con bé đến đây, mẹ làm cho bát sủi cảo ăn là được.' Lưu Nguyệt nói.
"Vâng, để con về xem em ấy dậy chưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận