Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 412-

Chương 412-Chương 412-
Chương 412 -
Đôi vợ chồng trung niên hiểu ngay hôm nay Tịch Tĩnh An muốn chiêu đãi khách quy, bình thường Tịch Tĩnh An sẽ không dẫn ai đến đây, ngoại trừ một số thuộc hạ thân cận thì vê cơ bản là không có mấy người biết chỗ này.
Người phụ nữ trung niên đọc tên một số món ăn, có đủ các loại vùng miền.
Thẩm Thính Hồng nói với Tịch Tĩnh An,Anh chọn đi, bọn tôi làm khách thì phải theo chủ thôi."
"cô không cần khá ` không biết quê cô ở đâu, cũng không biết món nào hợp khẩu vị của cô, cô cứ chọn đi."
Tịch Tĩnh An nói.
Diệp Thận Ngôn nhướn mày, chọn món gì cũng được sao?
"Vậy đậu hũ Ma Bà, thịt xối mỡ, thêm vài món cay Tứ Xuyên.' Diệp Thận Ngôn dứt khoát nói tên món ăn.
Mặc dù người phụ nữ trung niên có thể làm được mấy món đó, nhưng không có nghĩa họ ăn được, chỉ nghe thôi đã thấy hậu môn đau nhức rồi.
Vì thế bà ta quay sang nhìn Tịch Tĩnh An/'Ông chủ? Ngài có muốn gọi thêm món nào không?”
"Không cần, cứ làm theo vị này nói đi."
Thấy Thẩm Thính Hồng không có ý phản đối, Tịch Tĩnh An có 1h Hồng chắc hẳn khá thi lu.
Đúng thật, mấy món Diệp Thận Ngôn gọi đều là những món ngày thường Thẩm Thính Hồng thích ăn, sau khi mang thai khẩu vị cũng trở nên mặn hơn. Dù chua hay cay cô cũng thích hết, khẩu vị nặng hơn người bình thường.
Ví dụ như lúc ở nhà, lúc Thẩm Thính Hồng xào rau sẽ lấy thêm ớt chỉ thiên trong không gian ra, loại ớt này rất cay, cay đến nỗi bất bình thường.
Cũng may cả nhà đã quen ăn ớt, nếu không cũng không chịu nổi.
Đôi vợ chồng trung niên đi xào rau với vẻ mặt kì lạ, ông chủ đã nói vậy rồi thì đành làm theo thôi.
Tịch Tĩnh An dẫn họ vào một căn phòng, cách trang trí trong phòng này khác với bên ngoài, rất trang nhã.
Sau khi ngồi xuống, Tịch Tĩnh An liền giới thiệu với bọn họ/ĐÐể tôi tự giới thiệu, lúc trước chưa S=Ă<=<&—&>
Lúc này một người phục vụ trẻ đem trà đến cho họ, mùi thơm của trà quanh quẩn trong không khí, vừa ngửi thấy đã biết ngay trà này không hê rẻ.
Thẩm Thính Hồng chỉ biết anh ta là ông chủ ở Thành Đô, không ngờ ở Bắc Kinh cũng vậy, nói người đàn ông này có mánh khóe thông thiên cũng không ngoa.
Có thể điều hành hai chợ đen lớn trong thời đại này đến bây giờ mà không gặp bất cứ trở ngại gì, cho thấy xuất thân của Tịch Tĩnh An cũng không đơn giản.
"Tôi tên Diệp Thận Ngôn, đây là người tôi yêu Thẩm Thính Hồng." Diệp Thận Ngôn bình tĩnh nói.
Tịch Tĩnh An gật đầu, không nói gì nữa, hiện giờ ngồi chung bàn, bỗng nhiên nhìn khuôn mặt của Diệp Thận Ngôn có hơi quen Ñ=z== | nghĩ mãi cũng không _—=_]
"Anh nhìn tôi làm gì? Kỳ lạ thật, người đàn ông này lúc trước nhìn chằm chằm vợ anh, giờ lại nhìn anh đăm đăm, chẳng lẽ đây là kiểu người nam nữ đều ăn mà vợ nói sao?
Anh có nhiều ý nghĩ kỳ diệu như vậy là nhờ công Thẩm Thính Hồng đã kể rất nhiều chuyện trong tương lai, trong đó có "Tự do yêu đương” gì đó, đã mở một cánh cửa đến thế giới mới cho Diệp Thận Ngôn.
Tịch Tĩnh An đâu biết rằng trong đầu Diệp Thận Ngôn có suy nghĩ đáng sợ như vậy, anh ta nhìn Diệp Thận Ngôn vì cảm thấy anh giống một vị trưởng bối anh từng gặp trước đây.
Nhung trong lúc nhất thời không nhớ là ai.
Lúc ăn cơm, Diệp Thận Ngôn đặc biệt chú ý đến biểu cảm của Tịch Tĩnh An, sự kháng cự "-:=-Ì ta khi nhìn thấy mó h† khỏi tâm mắt của Diệp Thận Ngôn, nhưng anh ta là một người tàn nhẫn.
Sau khi ăn, anh ta cũng không tỏ ra mình không thích những món này, nhưng đôi môi đỏ bừng cho thấy anh ta ăn không quen.
"Vị thế nào? Ngon không?" Tịch Tĩnh An nhìn Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đang ăn rất ngon miệng, hỏi.
"Không tệ, không ngờ ở Bắc Kinh lại có thể được ăn món cay Tứ Xuyên chính hiệu như này. Diệp Thận Ngôn cười nói.
Khi ở nhà, họ toàn lấy đồ trong không gian ra, không hiểu sao, người Bắc Kinh nói ớt của họ rất cay, nhưng hai người ăn không có cảm giác gì, giống như ăn trái cây vậy.
Nếu không có không gian, họ sẽ không có ớt cay chính hiệu mà ăn.
"Trước khi phong _--= | một quán ăn ở Bác T TT TP ƯỜ 1G TIỘI quán cơm không tồi, về sau tình hình có chút nhạy cảm. Sau khi họ biết được một số tin tức, ngay lập tức đem tiền tiết kiệm đi từ thiện. Tôi mời họ về làm cơm, dù sao ở đây cũng không ai biết họ có một quán ăn nữa.'
Tịch Tĩnh An giải thích.
"Cũng khó trách!" Thẩm Thính Hồng ật đầ x Sorry, either you aren't connected to the internet, or our server is having a problem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận