Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 621 -

Chương 621 -Chương 621 -
Chương 621 -
Việc mặc quần áo khâm liệm, thường thì đều là con gái đến làm. Nếu không có con gái thì mới là hương bang cử một người phụ nữ đến giúp mặc quần áo, đương nhiên làm việc này chắc chắn phải tặng phong bao lì xì lớn.
Nhưng bà nội Thẩm có con gái, đương nhiên phải đợi Thẩm Minh Phương phải về. Dù sao thì Thẩm Đại Dũng đã đi xe máy đi đón rồi, rất nhanh sẽ đến, lúc này vừa vặn chuẩn bị một số thứ khác.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, theo lẽ thường thì Thẩm Đại Dũng hẳn phải đi báo cho Thẩm Đại Lực trước nhưng đến giờ bên đại phòng vẫn chưa có ai sang.
Dưới sự chăm sóc của Ngô Vân và Lưu Nguyệt, ông nội Thẩm đã tỉnh lại. Thấy nhà con trai cả vẫn chưa đến, tức giận không nói nên lời. "Đồ hỗn láo! Đúng là hỗn láo! Mẹ chúng mày đúng là thương nhâm người rồi."
Ông có thể không biết sao? Vì nhà con trai cả khó khăn, Thẩm Đại Lực lại hay cờ bạc, có lúc trong nhà không có gì ăn. Nếu không phải bà nội Thẩm gom tiền mừng tuổi của các con để âm thâm trợ cấp thì cả nhà đã chết đói từ lâu rồi.
Ông lão từng nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với Thẩm Đại Lực, những năm qua cũng không qua lại nhưng ông vẫn nhắm một mắt mở một mắt trước hành động của bà nội Thẩm. Dù sao cũng là con mình, dù có làm chuyện hỗn láo đến mấy thì cũng không nỡ nhìn nó chết đói.
Thẩm Đại Cường mặt lạnh tanh "Cha đừng tức giận, không đến thì thôi, chuyện này chẳng lẽ còn phải đi mời sao? Nếu cha tức hỏng người thì chúng con biết phải làm sao?” Những người khác cũng nói như vậy.
Thẩm Thính Hồng chẳng có cảm giác gì, dù sao cô và bà nội Thẩm cũng không có nhiều tình cảm, nếu có thể giúp đỡ thì cô cũng sẽ giúp, làm những gì mình nên làm là được, không hổ thẹn là được.
Nói ra thì trong số những đứa cháu này, chẳng có mấy đứa có tình cảm tốt với ông bà lão.
Hồi nhỏ, Thẩm Thính Võ và Thẩm Thính Văn được bà nội Thẩm đối xử khá tốt, lúc này cũng thấy hơi khó chịu, mắt đỏ hoe.
"Mẹ, sao mọi người đều khóc vậy?" Tam Bảo nhỏ xíu, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Hồng bên cạnh.
"Thẩm Thính Hồng giải thích/Vì cụ cố đã đi rất xa, sau này sẽ không về nữa.
Tam Bảo nói ngây ngô,/Rất xa là xa như thế nào? Sao không về nữa? Nhà mình cũng xa lắm mà nhưng chúng ta vẫn về được."
Giọng nói trẻ con non nớt lúc này nghe thật ngây thơ, lòng mọi người đều thấy chua xót không tên.
Mặc dù ai cũng biết rằng con người đều phải trải qua ngày này nhưng cảnh tượng như vậy, dù là người ngoài nhìn vào cũng thấy khó chịu.
"Cụ cố đã lên trời, biến thành sao, biết ngôi sao sáng nhất kia không?”
Tam Bảo gật đầu như hiểu như không.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, lúc này không còn hỗn loạn như lúc bà nội Thẩm mới mất, những người phụ nữ chuyên khóc thuê đã khóc lên.
Ngay khi Thẩm Minh Phương bước vào sân, bà ta đã cảm nhận được bầu không khí đau buồn này.
Bà ta xông thẳng vào, rồi đau đớn ngã xuống đất,'Mẹ ơi, mẹ ơi, lần trước về mẹ vẫn khỏe mà, sao đột nhiên lại đi rồi, mẹ như vậy khiến con đau lòng quá...
"Mẹ... mẹ mở mắt nhìn con gái đi, cuối cùng là sao mẹ lại đột nhiên ra đi..."
Thẩm Minh Phương khóc đến đau đớn nhưng vẫn không hề tiến lại gần phòng của bà nội Thẩm.
"Minh Phương, cha đang ở đây, cô nói vậy là có ý gì. Mẹ chết già, trước khi đi còn ăn một bữa cơm tử tế rôi mới lên đường, sao nghe lời cô nói lại thấy không ổn thế? Giờ mẹ vẫn đang đợi cô mặc quân áo cho mẹ, mau vào đi." Ngô Vân cau mày.
Bà ấy là người phụ trách chăm sóc hai cụ già, bao nhiêu năm nay, ngoài nhà thằng ba ra thì nhà Thẩm Minh Phương và Thẩm Đại Lực chẳng đóng góp được đồng nào.
Biết chắc chắn họ sẽ đưa tiên cho hai cụ già, Thẩm Minh Phương cũng đã về nhà mấy lần. Lần nào về cũng không nói đến chuyện đưa tiền, chỉ nói chuyện riêng với bà lão, thật sự nghĩ rằng họ không biết chuyện gì sao?
Vừa về đã chất vấn như vậy, ai nghe cũng thấy khó chịu.
"Thôi nào, Minh Phương, con mau vào xem đi, quân áo khâm liệm cho mẹ con vẫn phải mặc vào."
"Đúng vậy, mẹ con tuổi đã cao, chuyện này không thể tránh khỏi nhưng chị dâu hai của con thật sự rất hiếu thuận. Bao nhiêu năm nay chúng ta đều thấy cả, cứ nói đến căn phòng của cha mẹ con, mấy dì đã vào xem rồi, được dọn đẹp rất sạch sẽ, không hề bẩn thỉu."
Có phụ nữ trong thôn giúp Ngô Vân nói chuyện, nói thật lòng thì những người già trong thôn vẫn rất hâm mộ bà nội Thẩm và ông nội Thẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận