Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 70 - Không thể nói phải không?

Chương 70 - Không thể nói phải không?Chương 70 - Không thể nói phải không?
Chương 70 - Không thể nói phải không?
Lại đi ngang qua chỗ vừa gặp mấy bà cô kia, ở đây vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm cô. Tuy nhiên họ không nhìn được gì, đúng thật đó chỉ là một sọt củi khô. Vì thế mọi người cũng không hỏi thêm gì, dọc đường đi Thẩm Thính Hồng không gặp trở ngại gì mà vê nhà.
Tuy nhiên ở nhà lớn bên này không có ai, chắc là Thẩm Bích Liên cũng đi làm công rồi nên Thẩm Thính Hồng trực tiếp xách cái sọt vào tam phòng nhà mình.
Tiếp đó cô không đi bất cứ đâu, chỉ ở nhà một mình.
Vào giữa trưa khi mấy người Thẩm Đại Cường tan tâm về nhà, lúc này Thẩm Thính Hồng đã bắt đầu nấu cơm. Hôm qua họ mới ăn thịt và cơm trắng, Thẩm Thính Hồng cũng biết rằng nếu hôm nay mình lại nấu cơm trắng tiếp thì sợ rằng mẹ mình sẽ điên lên mất.
Thế là cô nấu cháo nhưng vẫn đặc hơn nhiều so với món cháo bình thường Lưu Nguyệt vẫn hay nấu.
Nhưng từ lự kính của mẹ cô không nhìn thấy gì khác, chỉ nhìn thấy con gái cưng nhà mình nấu cơm.
Lưu Nguyệt cảm động lau nước mắt/Ni Nhi nhà chúng ta bây giờ thật sự rất hiểu chuyện."
Thẩm Thính Hồng:...
Thẩm Thính Võ đi tới rồi giật que lửa trong tay em gái, Em gái, em đi chơi đi! Hôm nay trời nóng lắm, không tốt nếu để em phải chịu nóng như này, cứ để anh làm là được rồi!"
Thẩm Thính Hồng không biết phải nói gì cho phải, họ thật sự, thật sự tốt...
Sau đó cô ngoan ngoãn đưa que lửa cho Thẩm Thính Võ, còn mình thì kéo Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đi xem chiến lợi phẩm của mình ở trong nhà.
"Ba mẹ, hai người nhìn xem hôm nay con đã nhặt được gì ở trên núi này." Thẩm Thính Hồng chỉ vào rổ củi khô nói.
Lưu Nguyệt còn tưởng con gái mình muốn được khen, lập tức không chút keo kiệt nào khen ngợi nói/Ôi trời đất ơi, Ni Nhi nhà chúng ta ngày càng chăm chỉ, sao con lại nhặt được nhiều củi thế?"
Thẩm Thính Hồng: ...
"Ôi không phải như vậy đâu mẹ ơi!" Thấy mẹ mình như vậy, Thẩm Thính Hồng thấy bà ấy chẳng khác gì chơi với trẻ con cả vì vậy lại nói,'Ba mẹ nhìn thử xem."
Sau khi lấy củi khô ra, hai con thỏ béo lập tức xuất hiện khiến Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường sững sờ.
"Này... này này này... Lưu Nguyệt nói không nên lời, ngoại trừ lúc mọi người trong thôn mổ lợn thì bao lâu rồi bà ấy chưa được nhìn thấy nhiều thịt như vậy.
"Con gái này, con lấy được mấy thứ này từ đâu thế?" Thẩm Đại Cường cũng hỏi.
"Con nhặt được ở trên núi, tình cờ gặp được hai con thỏ ngốc, con thỏ cái không cẩn thận đập vào cái cây mà chết, còn con thỏ đực chắc là vì quá buồn nên mới chết vì tình!"
Thẩm Thính Hồng nghiêm túc nói hươu nói vượn nhưng mấu chốt là ba mẹ cô vẫn tin.
"Đúng là con gái của tôi, con bé thật may mắn!" Lưu Nguyệt nói một cách tự hào.
"Cũng là con gái của tôi!" Thẩm Đại Cường nhấn mạnh.
Thẩm Thính Hồng cảm thấy dở khóc dở cười nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất sau này mình lấy ra bất cứ thứ gì, thật sự lừa họ quá dễ dàng từ sự hâm mộ của họ với mình.
"Ba mẹ, con tưởng hôm thượng lương chúng ta sẽ mời bà ngoài và cậu mợ đến ăn cơm? Đến lúc đó chắc chắn cả ông bà nội con sẽ đi, ngày này rất quan trọng nên gia đình mình không thể làm quá sơ sài được. Thẩm Thính Hồng nói,'Nhà mình còn chút thịt đúng không mẹ? Con nghĩ cho ít muối vào thịt rôi để đến mai ăn, thêm hai con thỏ là đủ cho bữa ăn rồi!"
Lưu Nguyệt liên tục gật đầu: "Đủ rồi conl"
Thẩm Đình Hồng nhoẻn miệng cười,'Ngày mai con lên núi thử vận may, lỡ như có chuyện ngớ ngẩn như vậy thì sao?"
Lưu Nguyệt nói: "Làm sao mỗi ngày đều gặp vận may như vậy được?" Dạo này nắng gắt quá, con cứ ở nhà dưỡng sức cho tốt, đừng chạy lên núi nữa, lúc rám nắng lại khóc nhè ăn vạ mẹ! Thẩm Thính Hồng ngại ngùng nói: "Con làm gì đến mức vậy."
Đây vẫn là chuyện của nguyên chủ, khi đó chỉ là một đứa trẻ, ước chừng mười một mười hai tuổi. Là cô bé vừa mới thích cái đẹp, lúc đó lại bị hai anh trai lôi ra ngoài đi tìm trứng chim. Khi vê có trứng chim mang theo nhưng lại phơi nắng đến đen thui.
Nguyên chủ lập tức khóc, tức giận đến cuối cùng trứng chim cũng không ăn, buồn bã ôm ở nhà mấy ngày, may mà có cơ địa trắng nõn, chỉ ở nhà mấy ngày đã trắng lại như cũ.
Kể từ đó, chỉ cân bên ngoài có ánh nắng, nguyên chủ sẽ không bao giờ ra ngoài.
Nhưng mà Thẩm Thính Hồng không thể nói với Lưu Nguyệt rằng mỗi lần đi ra ngoài cô đều thoa kem chống nắng toàn thân, phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận