Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 250 - Chúc Mừng Năm Mới

Chương 250 - Chúc Mừng Năm MớiChương 250 - Chúc Mừng Năm Mới
Chương 250 - Chúc Mừng Năm Mới
"Nếu chị không muốn đến lớp đó thì quay lại làm với em." Thẩm Thính Hồng nói.
"Chị cũng muốn nhưng làm sao có thể? Để sắp xếp một công việc như vậy cho chị, cô nhỏ đã tìm đủ mọi cách mới có thể xoay sở cho chị. Bây giờ nếu không thích lại không đi làm nữa thì thật khó giải thích với cô nhỏ.
Thẩm Thính Hồng không nói gì, quả thực là như vậy, thậm chí lúc ấy Thẩm Thanh Thanh từng nói với cô khi có được công việc này.
Thức khuya thật sự rất mệt, nếu ở đời sau tuỳ tiện chơi điện thoại một lúc sẽ đến 12 giờ. Nhưng giờ không có điện thoại di động để chơi, chỉ có thể chơi bài, không có hình thức nào khác để giải trí, không dễ gì đợi đến nửa đêm đâu. "Năm sau chúng ta có nên mua một chiếc TV cho gia đình không ạ?" Thẩm Thính Hồng đề nghi.
"Mua đi!” Diệp Thận Ngôn là người đầu tiên không phản đối.
"Mua thứ đắt như thế làm gì?" Lưu Nguyệt nói, nghe nói thứ kia có giá cả trăm đồng một cái. Mất bao tháng tiền lương mới mua được chứ?
"Ôi, TV vẫn rất đẹp. Lần trước tôi đưa trứng gà đến nhà giám đốc nhà máy liên thấy trong hộp vuông đó có người, còn có thể nói chuyện. Loại phim mà chúng ta xem ở rạp thì họ có thể xem ở nhà." Thẩm Đại Cường nói.
Thẩm Đại Cường chỉ vừa nói, Lưu Nguyệt liên biết lão chồng mình có ý gì, tức khắc liền trợn trắng mắt.
"Ông biết rồi đó, ai mà chẳng biết thứ đó tốt thế nào. Chỉ là một cái có giá bao nhiêu?”
"Chắc chắn sang năm nhà ta sẽ kiếm được nhiều tiên hơn, đến lúc đó nhà ta sẽ mua.' Thẩm Thính Hồng kéo cánh tay Lưu Nguyệt làm nũng.
Lưu Nguyệt đành phải nói,"Năm sau hãng tính!"
Không phải kiếp trước cô chưa bao giờ thức đêm, thậm chí là thức đêm thường xuyên nhưng Thẩm Thính Hồng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy. Hôm nay còn chưa tới 11 giờ mà Thẩm Thính Hồng bắt đầu từng chút một vào giấc ngủ.
Đột nhiên Thẩm Thính Võ lại hét lớnTuyết rơi!"
Thẩm Thính Hồng lập tức lấy lại tinh thân, kể từ đầu mùa đông năm nay tuyết vẫn chưa rơi. Ô, không hẳn là không có mà chỉ có mưa tuyết. Ngoại trừ việc khiến người ta chết cóng ra thì thực sự không có chút tuyết nào cả.
Thẩm Thanh Thanh cũng rất hưng phấn, không còn cách nào khác. Rất hiếm khi nhìn thấy tuyết ở Tinh Thành này, thế là hai người liên đi vào trong sân.
So với tuyết rơi dày đặc ở miền Bắc, tuyết lần này vẫn không đáng kể, nhưng nếu có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì có nghĩa là đã rất tốt rồi.
Thẩm Thính Hồng có chút hưng phấn nhảy lên tại chỗ/Vốn tưởng rằng năm nay sẽ không có tuyết, nhưng không ngờ một giờ cuối cùng lại có tuyết rơi."
Tuy rằng đêm khuya có chút lạnh buốt nhưng Thẩm Thính Hồng vẫn mỉm cười hạnh phúc.
"Tuyết rơi rất tốt, tuyết tốt báo hiệu một vụ thu hoạch bội thu, năm sau nhất định sẽ tốt." Thẩm Đại Cường cũng vui vẻ nói.
Một cơn bão tuyết cuốn trôi đi mọi mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã đến 11 giờ 58.
"Mau lên, mau đốt pháo đi!" Thẩm Thính Hồng nhìn đồng hồ, lập tức bắt đầu tiếp đón.
"Tới đây, tới đây!" Thẩm Thính Võ nhanh chóng cầm pháo đi ra ngoài.
Sau khi đốt pháo xong, Thẩm Thính Võ nói với Thẩm Thính Hồng,'Bé út, khi nào đến lúc hãy nói cho anh biết, để anh chuẩn bị!"
Thẩm Thính Hồng nhìn thời gian hiện ở trên đồng hồ, lúc còn hai giây đến giao thừa, Thẩm Thính Hồng liên hô to với Thẩm Thính Võ,'Anh bắn pháo đi!"
Vừa nói xong cô liên bịt tai lại, đôi mắt cong lên cười, lấp lánh như sao.
Ánh mắt của Diệp Thận Ngôn bị cô thu hút, khi tiếng pháo vang lên, cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Thận Ngôn để trốn.
Tiếng pháo trong đêm tối rất rõ ràng, tất nhiên, năm nay không chỉ có gia đình Thẩm Thính Hồng có cuộc sống tốt đẹp mà còn có rất nhiều gia đình khác cũng vang lên tiếng pháo.
Những gia đình không có pháo cũng mỉm cười, kệ đi, dù sao có rất nhiều người bắn pháo, tiếng vang to như vậy cứ coi như nhà mình bắn cũng được.
Đây là cách năm 1975 bắt đầu...
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thính Hồng vừa thức dậy liên nhìn thấy vài người đang làm việc trong sân.
"Anh đang làm gì thế?"
Nhìn thấy Diệp Thận Ngôn ở đó, Thẩm Thính Hồng dụi dụi đôi mắt còn mờ mịt của cô hỏi.
"Làm bánh bao!"
Lưu Nguyệt đáp.
Thẩm Thính Hồng đi đến bên cạnh Lưu Nguyệt , ôm lấy cánh tay Lưu Nguyệt,Năm mới vui vẻ, cung hỷ phát tài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận