Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 105 - Có Khách Thứ Nhất Sẽ Có Khách T

Chương 105 - Có Khách Thứ Nhất Sẽ Có Khách TChương 105 - Có Khách Thứ Nhất Sẽ Có Khách T
Chương 105 - Có Khách Thứ Nhất Sẽ Có Khách Thứ Hai
Lần này Thẩm Thính Hồng hoá trang khác lần trước, rốt cuộc lúc này thì nên giữ điệu bộ thấp vẫn hơn.
Thẩm Thính Hồng không chỉ muốn sống bằng nghề bán vật tư, chẳng qua là giờ chưa tìm được một công việc thích hợp nên thỉnh thoảng tới đây cũng không sao. Tuy bây giờ đã là năm 1974 nhưng vẫn cách khá nhiều năm nữa trước khi cải cách mở ra, dù là bán vật tư nhưng vẫn bảo đảm được cuộc sống của người trong nhà.
Thẩm Thính Hồng vẫn tìm một góc ngồi giống lần trước rồi buông sọt xuống.
Rất nhanh đã có người đi đến dò hỏi,'Em trai, em có cái gì?"
Hôm nay Thẩm Thính Hồng hoá trang thành một cậu thanh niên, tóc đều dấu vào trong mũ, căn bản không thể nhìn được bộ dạng chân thật.
Hơn nữa, mặt cô còn được bôi đen nên đúng thật là khó phân biệt được nam hay nữ.
"Gà và vịt mới giết.” Thẩm Thính Hồng gắn giọng nói.
Người đàn ông kia nghe vậy hiển nhiên sửng sốt, đúng thật là ở niên đại này người giết gà thật sự không có nhiều.
"Ngân hàng mông gà (†)" là tôn tại có thật, dù nuôi gà nhưng phần lớn người dân nuôi cùng lắm là một con gà trống, còn lại đều nuôi gà mái."
"Có gà mái không?" Tuy cảm thấy chuyện này khó có thể xảy ra nhưng người nọ vẫn hỏi.
Con gái ông ta đang ở cữ, nhà chồng con bé lại keo kiệt bủn xỉn nên ông phải mua cái gì ngon ngon đưa cho con bé, không những thế còn phải chứng kiến nó ăn. Nếu không mình có đưa qua thì chưa chắc con gái mình ăn được miếng nào.
"Có."
Điều khiến cho người đàn ông cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn chính là Thẩm Thính Hồng trực tiếp trả lời có, Nếu như không có..."
Vốn đang định nói là không có thì lương thực tinh cũng được, kết quả ông ta đã phản ứng kịp.
"Có, có thật à?"
"Đúng rồi" Thẩm Thính Hồng gật đầu.
"Anh có thể nhìn được không?" Người kia hỏi.
"Anh cứ xem đi." Dứt lời Thẩm Thính Hồng xốc miếng vải trên miệng sọt mình ra, chỉ lộ ra một góc nhỏ.
Người đàn ông thăm dò nhìn vào trong thấy thịt vẫn tươi mới lập tức cảm thấy vui vẻ trong lòng.
"Còn có cả vịt à?"
"Đúng rồi." Thái độ của Thẩm Thính Hồng vẫn luôn lạnh nhạt.
Nhưng người đàn ông kia không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ nói: "Phiên đồng chí giúp anh gói một con vịt và một con gà mái.'
"Tôi chỉ bán theo con, chứ không bán theo cân.” Thẩm Thính Hồng nói, cô không có cân nên mới nghĩ ra cái biện pháp này. Dù sao giá cả ở chợ đen rất hỗn loạn, cứ thuận mua vừa bán là được.
Hiển nhiên người đàn ông kia cũng không thèm để ý chuyện này, mục đích chính của ông ta là mua đồ ăn ngon cho con gái. Cung Tiêu Xã cũng đi rồi, tìm ở chợ đen cũng mòn cả gót mà chẳng tìm được gì, giờ vất vả mãi mới gặp được nên làm sao mà buông bỏ được." "Được thôi đồng chí, chú nói xem bao nhiêu tiền một con?"
"Giá là năm đồng." Thẩm Thính Hồng nói.
Dưới tình huống không có tem phiếu, giá này quả thật rất phải chăng, ngay cả ở Cung Tiêu Xã thịt gà đã bán gân một đồng một cân. Quả thật gà này của cô cũng không to, vì lúc mua cô đã mua gà con thổ địa nên dù nuôi bao lâu nó cũng không quá to.
Áng chừng chắc nó chỉ khoảng ba-bốn cân, vì vậy giá cả Thẩm Thính Hồng đưa ra cũng không phải thái quá.
"Được!"
Người đàn ông kia trả tiền một cách hoả tốc, tuy gia đình không mấy giàu có nhưng vì con gái của mình, chút tiền ấy ông ta vẫn nguyện ý chỉ trả.
Chỉ cân tháng này việc của con gái mình tốt, ông ta không còn tiếc nuối gì nữa. Nếu vì tiết kiệm mười đồng này mà việc ở cữ của con gái làm không tốt thì quả thực mất nhiều hơn được.
"Đồng chí, chú còn trứng gà không?" Người đàn ông kia hỏi thử.
Thật ra ông ta nghĩ, thứ tốt như vậy Thẩm Thính Hồng còn bán được, nói không chừng còn có cả trứng gà.
"Hôm nay tôi không có." Thẩm Thính Hồng lắc đầu, vốn dĩ làm như này đã đủ gây chú ý, nếu mình còn lấy thêm trứng gà ra nữa thì hơi thái quá.
Người đàn ông nhanh chóng bắt được từ mấu chốt "Hôm nay" trong lời nói của Thẩm Thính Hồng. Hôm nay không có, không có nghĩa là tương lai không có phải không?
"Vậy khi nào chú tới nữa?”
"Khoảng ba ngày sau." Thẩm Thính Hồng nghĩ ngợi, mình cũng không thể quá chăm chỉ lên thị trấn nên nói ba ngày sau cũng hợp lý.
"Được! Đến lúc đó anh sẽ chờ chúi" Người đàn ông vô cùng vui vẻ rời đi. Giờ ông ta phải vê nhà bảo vợ hâm canh gà thật con để đưa cho con gái ăn.
Thẩm Thính Hồng không để ý, chỉ tiếp tục chờ vị khách thứ hai.
Tuy vị trí của bọn họ tương đối khuất nhưng người đàn ông vừa rồi ở đây khá lâu, mãi vẫn chưa mua được đồ mình muốn mua nên rất nhiều người "Nghe nhạc hiệu đoán chương trình" biết được ở chỗ Thẩm Thính Hồng có đồ tốt.
Vì thế rất nhanh Thẩm Thính Hồng đã tiếp đón vị khách thứ hai, có khách thứ hai đương nhiên có vị khách thứ ba. Vốn không có bao nhiêu thịt nên bán hết rất nhanh, tổng cộng cô thu hoạch được bốn mươi đồng và một vài phiếu linh tinh, đến đây cô quyết định dừng lại.
——Chú thích
(1)Trong những năm 1960 và 1970. nông thôn ở nhiều nơi là tập thể quy mô lớn, tập thể sản xuất nông nghiệp, kinh tế nông thôn dựa vào kinh tế kế hoạch, vì là những ngày đầu thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa nên khoa học và công nghệ là phát triển chưa tương xứng, năng suất tương đối thấp, thường xuyên xảy ra nhiều thiên tai, kinh tế tương đối lạc hậu, điều kiện kinh tế nông thôn tương đối nghèo nàn, kinh tế hộ nông dân tương đối yếu, ngoài việc tham gia lao động tập thể kinh tế hộ gia đình ở nông thôn chỉ có thể có thu nhập kinh tế bằng chăn nuôi gà đẻ trứng tại gia đình, khó có nguồn thu kinh tế khác. Lúc này nông dân lợi dụng gia đình nuôi gà đẻ trứng để có thu nhập kinh tế gọi là mở ngân hàng trong mông gà. -
Bạn cần đăng nhập để bình luận