Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 496 -

Chương 496 -Chương 496 -
Chương 496 -
Lúc tường bao của Thẩm Thính Võ được xây dựng xong, cũng là lúc nhà máy mặc của Thẩm Thính Hồng và Thanh Thanh được hoàn thành.
Máy móc do Cổ Giác hỗ trợ liên hệ, rất uy tín, bây giờ chỉ còn vấn đề tuyển dụng nhân công.
Thẩm Thính Hồng gọi điện thoại đến thôn Đoàn Kết, Thẩm Vệ Quân nghe xong ý tưởng của cô cũng vui mừng. Dù sao, người thôn Đoàn Kết tuy có một xưởng may nhưng không thể tiếp nhận nhiều người. Nếu Thẩm Thính Hồng có thể tìm người đi Bắc Kinh, thôn cũng sẽ tìm ra một vài gương mặt, đây là chuyện tốt của cả thôn họ. Sẽ có nhiều người tìm được việc làm, mức sống trung bình cũng có thể nâng cao hơn một chút.
"Chú hiểu ý của cháu rồi, chú sẽ đi gặp bà ngoại cháu ngay, cháu cũng hỏi ý bà ngoại trước đi nhé.'
Hiện tại, hâu hết phụ nữ nhà họ Lưu đều làm việc trong xưởng. Ý của Thẩm Thính Hồng cũng rất rõ ràng, cô tìm người đi Bắc Kinh, chắc chắn sẽ ưu tiên người nhà trước.
Tiêu Kiến Phương nhanh chóng đến nghe điện thoại. Trước đây, Lưu Nguyệt và những người khác đều đã bàn bạc, nhưng bà lão không chịu ở nhà, luôn muốn đến xưởng làm việc, vì vậy họ quyết định để bà chuyển đến nhà họ Thẩm.
Dù sao nhà họ Thẩm cũng không có ai ở, nhà không có người sẽ nhanh chóng xuống cấp, Tiếu Kiến Phương chuyển đến ở vừa hay có thể trông coi nhà, một công đôi việc.
Bà cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, vì thôn họ Lưu cách thôn Đoàn Kết không xa, lại có xe đạp, con cháu có thể đến thăm bà bất cứ lúc nào. Tiếu Kiến Phương cũng nói rằng ở một mình cũng tốt, để bà lão ở lại Bắc Kinh chắc chắn bà sẽ không quen, có thể giúp con cái trông nhà cũng khá vui. Thêm vào đó, trước khi chưa chia nhà bà vẫn luôn ở cùng ba người con trai. Dù nhà họ Lưu được coi là gia phong tốt nhưng cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn, theo lời Tiêu Kiến Phương, giờ đây hai bên tai đều rất yên tĩnh.
"Cháu gái à! Chú Vệ Quân nói cháu có chuyện tìm bà à?”
Thẩm Thính Hồng nghe giọng bà ngoại, cũng rất vui,'Vâng ạ, có chuyện này cháu muốn nói với ngoại, không phải ngoại vẫn hay nói mình rảnh rỗi sao? Bây giờ con có việc cần ngoại giúp. không biết ngoại có muốn giúp con không thôi?"
Tiêu Kiến Phương ngớ người,'Con bé này, nói gì vậy chứ? Cháu cứ nói đi, miễn là trong khả năng của bà."
"Chuyện là như này ạ, hiện tại cháu và chị Thanh Thanh mở một xưởng may, mọi việc đều đã hoàn tất, chỉ còn vấn đề tuyển người là khiến cháu lo lắng. Hơn nữa, cháu cũng không yên tâm khi thuê người ngoài, nhất định phải có người nhà trông coi xưởng. Nhưng như ngoại cũng biết, mẹ cháu phải đi theo ba cháu nên không thể giúp được, vì vậy cháu có thể nhờ bà giúp cháu trông chắt được không ạ? Như vậy, mẹ cháu có thể sang xưởng giúp cháu."
Tiếu Kiến Phương ngạc nhiên, Lại mở thêm xưởng may? Lớn đến mức nào?"
"Ừm... Đại khái cũng bằng tổng diện tích của năm xưởng may trong thôn cộng lại.'
"Cái gì... Cái gì cơ?... Lớn đến vậy à?” Tiêu Kiến Phương kinh ngạc.
"Vâng ạ, ngoại nghĩ xem, một xưởng may lớn như vậy, nếu không có người trông coi thì sao có thể yên tâm được?" Tiếu Kiến Phương vội vàng lắc đầu, rồi lại nghĩ đến việc đang gọi điện thoại, cháu gái cũng không nhìn thấy,Đúng rồi, đúng rồi, nhất định phải có người nhà trông coi mới yên tâm được, chuyện này thôi không nói nữa, dù sao ngoại cũng nhớ Đại Bảo, Nhị Bảo rồi, ngoại sẽ sang trông coi chắt cho cháu!”
"Cảm ơn ngoại ạ, cháu biết ngoại thương cháu nhất mà." Thẩm Thính Hồng cười nói, Tuy nhiên, còn một việc nữa ạ, xưởng may của cháu dù sao cũng cần tuyển người, ngoại hỏi ý kiến chú cháu xem. Nếu có thể thì thống kê xem có bao nhiêu người có thể đến được, rồi gọi điện thoại cho cháu nhé."
Xưởng may này cũng không phải do một mình Thẩm Thính Hồng làm, tất nhiên, Thẩm Thanh Thanh cũng có suy nghĩ riêng của mình. Chị gái lớn của cô là Thẩm Tiểu Thúy trước đây đã được nhận vào Cung Tiêu Xã nhưng hiện tại các doanh nghiệp quốc doanh rõ ràng là càng này càng tệ đi, công việc kinh doanh Cung Tiêu Xã cũng sa sút, thường xuyên xảy ra việc cắt giảm nhân sự.
Vì vậy, công việc của Thẩm Tiểu Thúy vẫn có nhiều bất ổn.
Thấy Tiêu Kiến Phương đã nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Vệ Quân liên cấm lấy điện thoại.
"Chú, để Thanh Thanh nói chuyện với chú nhé."
"Được, được, được!" Thẩm Vệ Quân vội vàng đáp lời.
"Ba!" Thẩm Thanh Thanh gọi to, dạo này hơi bận, không có thời gian liên lạc về nhà nhiêu, cũng đã lâu rồi không nghe thấy giọng nói của ba.
"ỪI"
Về chuyện xưởng may, Thẩm Thính Hồng đã nói khá đầy đủ, Thẩm Vệ Quân trước đây cũng đã biết, nhưng không ngờ rằng xưởng may sẽ được xây dựng nhanh chóng, lại cần tuyển người, tảng đá lớn trong lòng ông ấy cũng đã hạ xuống.
Mặc dù con gái cưng của mình hơi ngốc nghếch, nhưng nó đi theo Thẩm Thính Hồng làm việc, vậy chẳng phải là ổn rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận