Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 130 - Cửa hàng bách hoá

Chương 130 - Cửa hàng bách hoáChương 130 - Cửa hàng bách hoá
Chương 130 - Cửa hàng bách
hoá
Cửa hàng bách hóa có ba tầng, nó lớn hơn Cung Tiêu Xã ở thị trấn nhiều, hơn nữa ở đây càng bán nhiều đồ hơn.
Ngay cả những thứ như xe đạp hay radio, tuy không có nhiêu nhưng cửa hàng bách hoá cũng có một ít, tuyệt nhiên thứ này không hề có ở thị trấn.
Hiếm có cơ hội được lên huyện thành nên Lưu Nguyệt rất vui vẻ.
Hai mẹ con cứ vậy mà đi mua sắm, vốn ban đầu muốn mua quần áo cho con gái, mà những người khác trong nhà cũng cân phải mua vải để may quần áo cho nên Lưu Nguyệt phải dạo một chuyến ở chợ đen trước. Ở đây bà ấy đổi được không ít phiếu vải, còn có các loại phiếu khác, cộng thêm một số ít của Thẩm Thính Hồng thì hai mẹ con vui vẻ đi mua sắm mà không có gánh nặng tâm lý nào. Hai người cũng không đi thẳng đến quây bán quân áo và vải vóc mà đi thăm thú từng quây một.
Khi đi dạo đến một quầy bán nhu yếu phẩm hàng ngày, nhìn thấy bên trong đó có bày bán kem dưỡng da, Thẩm Thính Hồng liếc nhìn về phía tay của Lưu Nguyệt, rõ ràng mới ngoài bốn mươi nhưng nhìn tay của bà rất thô ráp, thấy như vậy trong lòng Thẩm Thính Hồng không khỏi ê ẩm.
"Chào đồng chí, lao động là vinh quang nhất, phiên cô giúp tôi lấy hai lọ kem dưỡng da và hai lọ dâu nghêu sò!" Thẩm Thính Hồng nói.
Mua cái này không cần phiếu nên có thể mua trực tiếp, dù sao cũng không có nhiêu người nguyện ý mua thứ này để dùng, vậy nên chẳng cần hạn chế lượng cung ứng làm gì.
"Nhân dân vạn tuế! Được!" Chắc hẳn người bán hàng kia thấy Thẩm Thính Hồng trắng trẻo sạch sẽ, ăn mặc cũng không tệ nên thái độ khá tốt.
Lúc Thẩm Thính Hồng chuẩn bị trả tiên, Lưu Nguyệt lại đang sờ túi tiền của mình thì bị Thẩm Thính Hồng đè lại,'Mẹ, thứ này là con mua tặng mẹ nên đương nhiên con phải trả tiên rồi."
"Để mẹ trả cho... Cái gì cơ? Con mua cho mẹ á? Không muốn không muốn, sao mà mẹ có thể dùng được thứ này?"
Ngẫm lại một lọ kem dưỡng có thể mua được một cân thịt, nghĩ kiểu gì Lưu Nguyệt cũng cảm thấy tiếc tiền.
"Mẹ! Mẹ nghe con!" Thẩm Thính Hồng nghiêm mặt.
Có hai điều Lưu Nguyệt không thể chịu đựng được thứ nhất là con gái mình làm nũng, thứ hai là con gái mình đang tức giận. Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thính Hồng, dù đau đớn đến mấy Lưu Nguyệt cũng im lặng.
Sau khi mua xong, Lưu Nguyệt mới nói: "Thứ này con nên giữ cho riêng mình dùng đi, mẹ đã già rồi mà dùng thứ này sẽ khiến người khác chê cười."
"Mẹ, mẹ không được nói lung tung như thế, giờ mẹ vẫn còn rất trẻ nên phải bảo dưỡng thật tốt để sau này ba con đỡ bị yêu tinh nào ở bên ngoài dụ dỗ."
"Ông ấy dám!" Lưu Nguyệt lập tức trợn tròn mắt, sau khi ý thức được bà ấy liền dùng ngón tay búng nhẹ vào trán Thẩm Thính Hồng,'Con là con gái nhà ai mà cả ngày nói hươu nói vượn vậy?"
Chuyện này cứ như vậy được ngắt lời, sau đó hai người họ lại đi mua khăn lông vì khăn lông trong nhà đã sờn hết rồi.
Mua thật nhiều thứ linh tinh vụn vặt xong, cuối cùng cũng đến quây bán trang phục.
"Ni Nhi, con thấy bộ quần áo kia đẹp không, chắc chắn con mặc nó vào sẽ rất đẹp!" Lưu Nguyệt vừa đến đã bị một cái áo sơ mi làm từ sợi tổng hợp hấp dẫn. Thứ này khác với loại vải bông mà họ thường mặc, trông nó rất phong cách.
Từ ánh mắt đến từ đời sau của Thẩm Thính Hồng, cái áo sơ mi trắng này không xấu nhưng cô biết loại vải dệt này, đến đời sau này nó sẽ dần bị đào thải. Bị như vậy là vì mặc nó không thoải mái, còn không thấm mồ hôi, cơ bản nó chẳng có ưu điểm nào ngoại trừ kiểu dáng, không những thế giá của nó còn rất đắt.
"Mẹ, con không thích loại quân áo này, mặc vào không thoải mái, con thích vải bông hơn." Thẩm Thính Hồng thành thật nói.
"Cái này đẹp quái Mấy đứa trẻ tuổi như con nên ăn mặc ngay ngắn như này. Lưu Nguyệt không tin cô không thích, làm gì có người trẻ tuổi nào không thích sợi tổng hợp, chắc chắn con gái muốn tiết kiệm cho mình rồi.
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyệt dứt khoát không thèm hỏi ý kiến của Thẩm Thính Hồng nữa, trực tiếp báo số đo của cô cho người nhân viên bán hàng. Câm được một cái trong tay, bà ấy lại chọn cho Thẩm Thính Hồng một cái quần ống đứng màu xanh quân đội, nhìn thế nào cũng đẹp.
Trong mắt Lưu Nguyệt, con gái bà là cô gái xinh đẹp nhất, ăn mặc nhất định phải đẹp hơn nữa.
Sau đó Lưu Nguyệt bắt Thẩm Thính Hồng phải chọn hai bộ quân áo may sẵn, may mắn thay cuối cùng cô đã được mua quần áo chất cotton như ý nguyện.
Thật ra mặc quần áo vải tổng hợp rất không thích hợp ở nông thôn, tuy cô không phải xuống đất làm việc nhưng cũng không thể mặc loại quần áo này leo lên núi. Hơn nữa có còn có màu trắng nên mặc nấu cơm cũng không được.
Nhưng nhìn mẹ có vẻ rất vui, Thẩm Thính Hồng cũng không nỡ nói ra những lời từ chối đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận