Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 651 -

Chương 651 -Chương 651 -
Chương 651 -
"Vậy thì không lo nữal" Diệp Thận Ngôn giúp cô mát xa, miệng nói không chút do dự.
“Anh nói không lo mà được à, đám cưới của Đại Bảo chúng ta đều chạy lên chạy xuống. Nếu đám cưới của Tam Bảo và Tứ Bảo chúng ta không lo, sau này vợ của Tam Bảo và Tứ Bảo sẽ nghĩ sao? Em không muốn bị người ta nói mình là bà mẹ chồng thiên vị. Thẩm Thính hồng lầm bâm,'Con gái anh cũng sắp lấy chồng rồi, đến lúc đó lại mệt thêm nữa."
Mặt Diệp Thận Ngôn lập tức đen lại, vừa nhắc đến chuyện con gái lấy chồng, anh lập tức thấy không vui. Chấp nhận Tịch Quán Dục là một chuyện, đối mặt với việc con gái lấy chồng là chuyện khác.
"Anh định liên hệ với nhà đối diện, xem có thể mua lại không." Diệp Thận Ngôn nói, nếu không tránh được chuyện con gái lấy chồng, thì phải chuẩn bị cho nó một căn nhà gần nhất.
Thẩm Thính Hồng thở dài;Nhà đó sớm bị Tịch Tĩnh An mua rồi, còn đợi đến lượt anh à."
Trong khi Diệp Thận Ngôn luôn né tránh vấn đề con gái lấy chồng, thì Tịch Tĩnh An đã chuẩn bị xong từ lâu.
Mặc dù thường hay khoe khoang trước mặt Diệp Thận Ngôn, nhưng Tịch Tĩnh An cũng biết Diệp Phái San là bảo bối của Diệp Thận Ngôn, nên đã lặng lẽ mua một căn nhà tứ hợp viện ở đối diện, để là nhà tân hôn cho Diệp Phái San và Tịch Quán Dục.
Diệp Thận Ngôn bĩu môi,Anh ta biết mình lợi dụng mà còn giả vờ."
Thẩm Thính Hồng cũng không muốn tranh luận với anh.
Bận rộn cả ngày, Thẩm Thính hồng cảm thấy mình kiệt sức, phải nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày liền.
Ban đầu lễ cưới của Diệp Phái San và Tịch Quán Dục cũng cần được lên kế hoạch, nhưng Lão Cổ lại không thể qua khỏi, nên chuyện này tạm thời bị hoãn lại.
Trong những giờ phút cuối đời, ông lão gọi Cổ Giác đến, các cháu khác thì không gặp. Đối với những đứa cháu kia, ông lão thực sự không có gì lo lắng, cũng không có quá nhiều tình cảm. Những đứa trẻ đó tỏ ra hiếu thảo trước mặt ông lão, tất cả chỉ vì tài sản gia đình, có mấy ai thực lòng.
Ông lão không thiếu cháu, nên không có gì phải bận lòng.
"Cha!" Cổ Giác nghẹn ngào, quỳ bên giường ông lão.
"Thôi nào, đừng là cái bộ mặt ấy” Ông lão liếc nhìn Cổ Giác một cái, rồi quét mắt nhìn những người khác trong phòng. Đến cuối đời vẫn tìm lại được cháu ngoại, còn có chắt bên cạnh, đã là niêm vui lớn, không nên tham lam thêm nữa.
"Cha gọi con đến đây là để nói rằng, dù cha còn sống hay không, những gì là của chị con, thì mãi mãi là của chị con. Còn những chuyện khác không cần nói nữa, trước đây đã phân chia rồi, nay ngôi nhà đó, theo lý mà nói thì một nữa cũng là của Diệp Thận Ngôn, ít nhất nếu Thận Ngôn có về Hồng Kông, cũng có một nơi để dừng chân, con hiểu ý cha chứ?"
"Con hiểu rồi, cha yên tâm, con sẽ không để ai dính vào một phần nào!" Cổ Giác đảm bảo.
Ông lão gật đầu,Dù con không giỏi giang gì, nhưng tình cảm với chị con thì cha biết, vậy là được rồi. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải bảo vệ chúng nó, Thận Ngôn là đứa con duy nhất của chị con, cũng là người mà cha không yên tâm nhất." Diệp Thận Ngôn quỳ trước ông, dù anh là người không khóc kể cả khi bị trúng đạn, nhưng lúc này cũng không kìm được nữa.
Ông lão nói vài lời, rồi mất ý thức, trong phòng lập tức vang lên tiếng khóc.
Mắt Diệp Hoa Lâm đỏ hoe, Diệp Phái San khóc không ngớt, Tam Bảo và Tứ Bảo cũng không khá hơn, vì từ nhỏ họ đều lớn lên dưới sự chăm sóc của ông, nỗi buôn không thể tả.
Những năm gân đây, người già trong nhà lần lượt ra đi, cũng phải chuẩn bị chào đón cuộc sống mới, cái bụng của Hạ Giai cũng dần to. Một tháng sau khi ông lão qua đời, mới phát hiện mang thai, đây là tin vui, giúp không khí u ám của nhà họ Thẩm cũng dịu bớt, mọi sự chú ý đều dồn vào cái bụng của Hạ Giai.
Lần này Hạ Giai mang thai, là đứa trẻ đời thứ 4 đầu tiên của nhà họ Thẩm, đương nhiên sẽ nhận được sự chú ý vô cùng tận.
Hạ Giai cũng trở thành người cần được bảo vệ nhất trong nhà, xem như Thẩm Thính Hồng đã hiểu, vì sao lúc trước mình mang thai cả nhà lại lo lắng đến vậy. Giờ đến lượt con dâu cả có con, chính cô cũng trở nên hồi hộp hơn nhiều.
May mà cô đến từ tương lai, biết được một chút kiến thức về việc sinh đẻ, nhưng vẫn không nhịn được mà gọi con trai mình qua một bên.
"Đại Bảo, mẹ phải nhắc con ấy, trong khoảng thời gian này con nhớ cẩn thận một chút, chuyện không được làm thì đừng làm, con có hiểu ý mẹ không?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thính Hồng thảo luận chuyện này mới thằng con nhà mình. Nói thật, nếu cô không lo rằng thằng con mình không biết nặng nhẹ, làm hại đến đứa con trong bụng Hạ Giai, cô đúng là rất ngại nói tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận