Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 407 -

Chương 407 -Chương 407 -
Chương 407 -
Nhìn anh đau lòng đến nhíu mày, Thẩm Thính Hồng giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn trên trán của anh/Làm gì khoa trương thế? Em cũng không yếu ớt đến mức đó."
"Trong lòng anh, em phải yếu ớt như vậy. Diệp Thận Ngôn nói.
Thẩm Thính Hồng cười, miệng của người này, càng ngày càng biết nói chuyện, lúc vừa trở về còn luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng, bây giờ lại hoàn toàn là dáng vẻ của một ông chồng trung thành như cún thế này.
Tờ xét nghiệm máu còn phải đợi một lúc lâu mới có thể có kết quả, có lẽ khoảng một tiếng đồng hồ, Thẩm Thính Hồng lại không thích mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, cho nên hai người nói với nhân viên y tá một tiếng rồi đi ra ngoài. Hôm nay về nhà ăn cơm là không được rồi, dù sao đợi đến khi có kết quả thì đã rất muộn, cho nên bọn họ dự định ra ngoài tìm một quán ăn rồi ăn chút gì đó.
"Vợ à, em muốn ăn cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi.
"Nếu không chúng ta đi ăn cái gì dễ tiêu chút, quá dầu mỡ hay nặng mùi thì em lại không ăn nổi." Thẩm Thính Hồng nói.
Diệp Thận Ngôn suy nghĩ một lúc, lẩu dê không được, thịt vịt nướng càng không được. Vậy chỉ có thể đi tiệm cơm tự chọn gần đây, đến lúc đó chọn chút gì đó ít đầu mỡ là được.
Đến tiệm cơm tự chọn, Diệp Thận Ngôn lập tức đi gọi món, chọn một chén canh, còn cố ý dặn chọn nạc một tí, đừng có mỡ. Với một cải xanh xào, thấy dưa muối xào thịt cũng chọn một phần. Toàn bộ đều thấy rõ là không có mỡ, nhân viên cũng lần đầu nghe thấy yêu cầu như này. Cho dù có ở thành phố Bắc Kinh nhưng thịt mỡ cũng là loại thịt tốt nhất, vẫn chưa từng nghe ai nói qua cân thịt nạc mà không cần mỡ.
Chẳng qua người ta vui lòng thì họ cũng không nói được gì, nhanh chóng đi ra phía sau nói với phòng bếp.
Tiệm cơm tự chọn của thành phố Bắc Kinh có quy mô lớn hơn tiệm cơm tự chọn ở tỉnh Tứ Xuyên chút, người đứng bếp cũng nhiều hơn. Đương nhiên người ăn cơm đăng trước cũng phải nhiều.
Nhưng tốc độ lên món rất nhanh, còn cẩn thận đưa thêm hai bát canh rau, canh kiểu này thường là miễn phí, một người cũng chỉ có một chén thế này.
Chẳng qua bất kỳ lúc nào cũng phải có phúc lợi từ chuyện làm ăn, giống như lông dê đều là từ trên người của con dê lấy xuống. Ví như chút canh rau từ tiệm cơm này, nhưng những thứ khác thì giá trị tương đối cao hơn những nơi khác một chút.
Nhìn những món ăn do nhân viên phục vụ mang lên, Thẩm Thính Hồng vẫn rất hài lòng vì họ quả thật đã quan tâm đến tình hình hiện tại của cô.
Tuy nhiên món mà cô thích nhất vẫn là món dưa chua bên trong đĩa thịt xào dưa chua, cô cứ liên tục ăn dưa chua làm cho Diệp Thận Ngôn cau mày.
"Vợ à, tuy là anh biết bây giờ em không muốn ăn thịt nhưng ít nhất những hãy ăn một chút nhé, hiện tại em đang mang thai nên hầu hết chất dinh dưỡng đều sẽ bị con hấp thụ, đến lúc đó em thật sự sẽ không còn một chút dinh dưỡng nào nữa.
Diệp Thận Ngôn tưởng tượng đến lúc đứa bé được sinh ra trắng trẻo mập mạp còn vợ mình thì lại gây đói mà yên lặng mà nghĩ trong lòng con tốt nhất nên là con gái, nếu là con trai ba nhất định sẽ đánh conl
Đương nhiên Thẩm Thính Hồng biết không phải Diệp Thận Ngôn lo lắng cho dinh dưỡng của đứa bé mà là lo lắng cho mình, nhưng hôm nay cô thật sự không muốn ăn thịt. Vấn đề dinh dưỡng cô cũng không lo lắng bởi vì xung quanh có rất nhiều thực phẩm và trái cây dinh dưỡng.
Tuy nhiên cô vẫn ăn một ít thịt nạc, cũng may Diệp Thận Ngôn đã dặn trước là không để thịt mỡ nên Thẩm Thính Hồng cũng không có cảm giác buồn nôn.
Sau khi ăn xong hai người chậm rãi trở vê bệnh viện, đã có kết quả nên họ câm đến gặp bác sĩ.
Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra cuối cùng gật đầu nói,Đúng là đang mang thai, nhìn số liệu trên kết quả thì chắc là đã được hai tháng, ba tháng đầu cần phải cẩn thận. Nhớ là không quan hệ vợ chồng và vận động mạnh, ngoài ra những thứ khác đều bình thường."
Thẩm Thính Hồng không cảm thấy có vấn đề gì khi bị nói đến vấn đề quan hệ vợ chồng nhưng vành tai của Diệp Thận Ngôn lại đỏ lên.
Hai vợ chồng trở vê nhà, cũng may lúc này trên đường gân như không có xe nên rất an toàn, nếu không Thẩm Thính Hồng cảm thấy Diệp Thận Ngôn có thể sẽ bế cô về nhà.
Cả hai về đến nhà mới phát hiện mọi người vẫn chưa nghỉ ngơi mà vẫn đang đợi họ.
Lưu Nguyệt là người đầu tiên đi đến/Thế nào rồi? Con cảm thấy không thoải mái ở đâu? Mau nói cho mẹ biết."
Thẩm Thính Hồng lắc đầu sau đó nhìn về phía Diệp Thận Ngôn.
Xem ra lúc Thẩm Thanh Thanh trở về thật sự không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận