Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 262 - Mai Mối

Chương 262 - Mai MốiChương 262 - Mai Mối
Chương 262 - Mai Mối
Quân áo ở thôn Đoàn Kết bán chạy như vậy thứ nhất là do chất lượng tốt, đại đội của họ cũng có rất nhiều máy may, mà những thứ này đều là sự đầu tư thực sự, không phải đại đội nào cũng dũng cảm như vậy.
Chính vì vậy ở nơi này tụ tập không ít người.
Thật ra Thẩm Thính Hồng muốn chị dâu cả đi làm mà rõ ràng trạng thái tinh thân của cô ấy không ổn chút nào vì trong thế giới của cô ấy chỉ có con của mình. Nếu được đi làm, có thể kết thêm bạn mới, mà ngày nào cũng kiếm thêm được tiền, tìm được giá trị đích thực của cuộc sống, nói không chừng sẽ không bị như vậy.
Cô cũng từng nghe nói đến tình trạng này ở đời sau, nhiều người sau khi sinh con đã mất đi mối quan hệ xã hội, chỉ có thể quanh quẩn bên con cái và gia đình hàng ngày nên dần trâm cảm, nghiệm trọng đến mức sinh xong vẫn suy nghĩ mãi cuối cùng tự tách mình với xã hội.
Nhưng cô không nói ra lời này, thứ nhất chưa biết trong lòng Lý Tú Tú có suy nghĩ gì, liệu có muốn đi hay không. Thứ hai là do còn nhiều chị dâu khác, không biết liệu cô nói thẳng có khiến các chị dâu khác không vui không nữa.
Loại vấn đề nan giải này giao cho bà ngoại cô làm đi.
Ở nhà họ Lưu một ngày, con dâu Thẩm Thanh Thanh và cháu rể tương lai Diệp Thận Ngôn được mọi người quan tâm nhiều nhất, mọi người đều chăm sóc rất chu đáo, không để họ cảm thấy không được tự nhiên.
Ăn xong cơm tối họ mới về nhà, cả nhà vừa tản bộ vừa trò chuyện dưới ánh trăng, điều này cũng tăng thêm chút ấm áp cho đêm đồng. Xưởng sẽ tiếp tục làm việc sau hai ngày nữa. Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Hồng bắt đầu bận rộn, năm nay có rất nhiều việc phải làm, về cơ bản Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn là người điều hành.
Nhưng không ngờ được thế mà trong thời điểm này lại có người đến làm yêu.
Khiến Diệp Thận Ngôn tức giận đến suýt chết.
Có người đã mời bà mối để tìm Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường.
Có rất nhiều người coi trọng Thẩm Thính Võ, muốn giới thiệu đối tượng cho Thẩm Thính Võ, mà Lưu Nguyệt khá coi trọng chuyện này. Rốt cuộc Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ là anh em sinh đôi, Thẩm Thính Văn đã kết hôn, mà Thẩm Thính Võ chẳng có một đối tượng nào cả, đương nhiên người làm mẹ như bà rất lo lắng.
Nhưng có một người không biết sống chết lại dám đến làm mai cho Thẩm Thính Hồng.
"Vợ Đại Cường, chúng tôi đều thật lòng muốn Ni Nhi tốt mới nói chuyện này. Nếu không phải như vậy thì ai tới chứ, chị đừng coi thường lòng của người tốt chứ!" Dì Thái - người mai mối nổi khắp làng trên xóm dưới nhìn sắc mặt rất khó coi của Lưu Nguyệt, dù có chột dạ nhưng vẫn gân cổ nói.
"Đi con mẹ chị!" Lưu Nguyệt trực tiếp chửi thê,/Sao chị dám nói là vì muốn con tôi tốt? Chị đây có phải làm hành động của con người nên làm không hả?"
"Con nhà tôi đã đính hôn, đây là chuyện cả làng trên xóm dưới đều biết. Chị làm như vậy là muốn người ngoài nhổ nước miếng chết con tôi sao?"
Lưu Nguyệt thật sự tức giận, bà đã sống vài thập kỉ, đây là lần đầu gặp được người vô sỉ như vậy. Trong lòng dì Thẩm cũng rất đau khổ, nói thật, làm sao bà ta có thể không biết chuyện này không tốt chứ? Nhưng nhà kia cho bà ta thật sự quá nhiều.
"Không phải vậy đâu vợ Đại Cường, chị ngẫm lại xem, lúc ấy ít nhiêu gì Diệp Thận Ngôn cũng là quan quân, có cả tiền trợ cấp mới miễn cưỡng xướng đôi với con gái nhà ta. Nhưng hiện giờ cậu ta chẳng là cái thá gì cả, chỉ biết cào đất tìm thức ăn mà con gái nhà ta lại ưu tú đến thế không biết có bao nhiêu người nhớ thương. Sao, vợ Đại Cường, chị thấy như nào? Tôi không thể để con gái cứ như vậy gả cho một tên chân lấm tay bùn, mà tôi lại có sự lựa chọn càng tốt hơn.
Dì Thái không hổ danh là người theo nghề này, ăn nói khôn khéo vô cùng. Nếu thật sự có người không thích người nghèo, yêu người giàu thì thật dễ dàng động tâm. Nhưng Lưu Nguyệt có phải là loại người như vậy không? Đương nhiên là không, nếu người nhà bọn họ thực sự không thích Diệp Thận Ngôn, bọn họ sẽ không đối xử tốt với anh như vậy, mỗi ngày đều gọi anh đến ăn tối.
Tất nhiên, Diệp Thận Ngôn rất tốt với những người trong gia đình, tất cả mọi người đều thấy điều này.
"Cút đi!" Lưu Nguyệt mắng.
"Làm sao mà tôi không biết các người suy nghĩ cái gì cơ chứ? Những người này hướng tới mục đích gì, tôi cũng hiểu rõ! Trước đây lúc Ni Nhi nhà tôi mới tốt nghiệp về nhà, bao nhiêu người nói xấu sau lưng, còn nói ai xui xẻo lắm mới cưới phải con gái nhà tôi, các người cho rằng tôi không biết gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận