Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 592 -

Chương 592 -Chương 592 -
Chương 592 -
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu." Du Hoán Yến từ chối thẳng, thấy bản thân đã hóa trang xong, nhanh chóng chạy đến thảo luận kịch bản với Trương Tiến và Diệp Phái San.
"San San, hôm nay chúng ta có cảnh diễn chung, em muốn thảo luận về kịch bản một chút không?”
Giọng điệu của Du Hoán Yến rất dịu dàng.
Diệp Phái San dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh ta, bọn họ cũng chỉ diễn có một, hai câu với nhau, còn cần phải đọc lại kịch bản nữa à?
"Tôi còn vài thứ cần đạo diễn Trương giúp đỡ, chắc là không được rồi."
Cô gái này lễ phép mà xa khách, làm Du Hoán Yến hiện rõ nét bất ngờ, chưa từng nghĩ mình sẽ bị thẳng thừng đến thế. Nhạc Mộng đứng ở phía xa, cắn môi nhìn hình ảnh ấy. Trong đoạn thời gian này cô ta luôn quay quanh Du Hoán Yến, đến đứa ngốc còn biết cô ta có ý gì.
Nhưng Du Hoán Yến cứ như không biết vậy, thế cũng thôi đi, bởi nghĩ anh ta đối xử với ai cũng như vậy, nên chẳng cảm thấy gì.
Chỉ là hiện tại, Du Hoán Yến vậy mà đã chủ động bắt chuyện với Diệp Phái San, cô ta công nhận Diệp Phái San rất đẹp. Nếu bản thân không có loại khí chất đặc biệt, xét đến kỹ thuật diễn và ngoại hình thôi, vậy vai nữ chính này chắc chắn không đến lượt cô ta.
Nhưng cô ta nghĩ nếu bản thân đã có thể đến đây, vậy có nghĩa cô ta và Du Hoán Yến có duyên với nhau, sao lại nhảy ra thêm một Diệp Phái San chứ?
Đã cướp hết sự nổi bật trong phim của cô ta thì thôi đi, bây giờ Du Hoán Yến còn có ý gì nữa, là để ý đến Diệp Phái San sao?
Diệp Phái San chẳng hề quan tâm đến biểu cảm của Nhạc Mộng, nghiêm túc thảo luận kịch bản với Trương Tiến.
"Cháu rất nhanh nhạy đấy, thêm một thời gian nữa, thành tựu mà cháu đạt được sẽ chẳng có người nào đuổi kịp mất”
Tuy Diệp Phái San có vài chỗ không rõ, nhưng lại hiểu rất nhanh, có rất nhiều thứ ông ấy chỉ cần giảng giải một lân, cô bé đã hiểu được rồi, bất kể đó là diễn xuất hay học tập.
Học sinh như vậy, nếu bản thân là giáo viên, hẳn là sẽ rất muốn nhận cô bé làm học trò.
"San San, diễn xuất của em đúng là rất tốt, trước đây đã từng học rồi sao?" Du Hoán Yến thừa dịp mà lên tiếng.
Diệp Phái San lắc đầu: "Chưa từng!"
"Chưa được học mà có thể diễn tốt đến thế, giỏi lắm." Du Hoán Yến mở lời động viên.
'Không quá như anh nói đâu, nhưng có lẽ tôi đã nhận được chút thiên phú đấy." Đôi mắt của Diệp Phái San sáng lấp lánh, chẳng hề khiêm tốn, nhưng không khiến người khác thấy khó chịu. Ngược lại, họ thấy cô bé rất đáng yêu.
"Ừm, cháu có thiên phú, thế nên không được lãng phí chúng đâu đấy. Chẳng bao lâu nữa, cháu chắc chắn sẽ thành công." Trương Tiến động viên.
Ông ấy đánh giá Diệp Phái San rất cao, gia thế của Diệp Phái San chẳng tệ chút nào. Sau này, không chừng sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng nhất giới giải trí đấy.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng với tư cách là một đạo diễn, ông ấy thực sự không thích những người dựa vào thân thế mà đạt được cơ hội ra mắt công chúng, lại khiến cho những người thực sự nỗ lực nhưng không có gia thế, chỉ có thể đứng sau màn. Chẳng qua sự thật là vậy, người có bối cảnh sẽ tiến xa hơn.
"Đạo diễn Trương, chú đánh giá cháu cao thế, cháu sẽ kiêu ngạo đấy." Diệp Phái San cười nói.
"Em có vốn để kiêu ngạo mài!" Lâu lâu Du Hoán Yến lại chêm vào một câu.
Thời gian quay còn lại, chỉ cân Du Hoán Yến tìm được cơ hội, chắc chắn sẽ nói vài câu với Diệp Phái San. Rõ ràng hôm nay họ chẳng có vai diễn chung nào, vất vả lắm mới diễn xong phần của mình, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng người kia cứ mãi nói bên tai, ồn ào, khiến cô bé chẳng chịu nổi.
"Anh có thể im lặng không? Tôi muốn nghỉ ngơi." Diệp Phái San nói với Du Hoán Yến.
"Sao em lại vô lễ như thế? Hoán Yến nói chuyện với em, em lại cáu gắt như vậy?
Du Hoán Yến còn chưa nói gì, Nhạc Mộng đã đứng ra quát tháo.
Diệp Phái San nhìn Nhạc Mộng với vẻ mặt nghi hoặc,'Không phải đâu chị ơi, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn nghỉ ngơi mà anh ta cứ ở đây nói chuyện, ồn ào đến mức tôi không nghỉ ngơi được mà tôi không thể nói sao?"
"Nhưng mà... Nhạc Mộng nghĩ mãi, vẫn không nghĩ ra cách nào để phản bác lại.
Hình như đúng là hơi vô ý, nhưng Du Hoán Yến không thể sai được.
'Dù vậy, em cũng không nên nói như vậy!"
Diệp Phái San:... Người này không hiểu gì cả, đúng là hết thuốc chữa rồi!
Diệp Phái San dứt khoát không thèm quan tâm đến họ nữa.
Du Hoán Yến cau mày, có thể cảm nhận được Diệp Phái San đang không vui, quay sang nhìn Nhạc Mộng với ánh mắt trách móc. Nhạc Mộng ngơ ngác, không hiểu vì sao anh ta lại làm thế.
Rõ ràng là ta cô đang giúp người này nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy hơi uất ức.
"Hoán Yến..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận