Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 198 - Thương Lương Chuyên Kết Hôn

Chương 198 - Thương Lương Chuyên Kết HônChương 198 - Thương Lương Chuyên Kết Hôn
Chương 198 - Thương Lượng Chuyện Kết Hôn
Lúc trước Thẩm Tiểu Thuý còn ở nhà phải ôm đồm đủ các việc trong nhà ngoài ngõ, mấy đứa em đều do một tay chị chăm sóc. Khi đó Thẩm Vệ Quân chưa lên làm đại đội trưởng, sau này ông ấy lên làm thì cuộc sống của gia đình mới tốt hơn một chút.
Nhưng đó lại đúng là lúc Thẩm Tiểu Thuý đến tuổi kết hôn, khi đó trong nhà đúng thật là khó khăn, nhà còn đông con nên dù muốn con mình ở nhà thêm mấy năm Lý Tú Lan cũng không dám, chỉ có thể tìm một mối hôn nhân cho con gái mình.
May mà đối phương là gia đình lương thiện, nhiều năm trôi qua mà cuộc sống của Thẩm Tiểu Thuý tường đối thoải mái.
"Con biết mà." Thẩm Tiểu Thuý cười nói. Chị biết ba mẹ mình áy náy điều gì nhưng chị chẳng cảm thấy đó là chuyện gì to tác cả. Ngược lại còn cảm thấy vui thay cho con bé em, em gái có thể kết hôn với Thẩm Thính Văn quả thực là xứng đôi.
Mọi người đều hiểu tường tận gốc rễ nhà nhau, lại ở cùng một thôn nên không phải sợ em gái mình bị bắt nạt. Không những thế, Thẩm Thính Văn có thể kiếm tiên lương, điều kiện nhà họ Thẩm cũng tốt, vì vậy chị cảm thấy rất VI.
Trên thực tế, mọi người đều ngâm biết, hôm nay đúng thật là tiệc đính hôn của Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh. Hiện tại bọn họ không để ý tới những gì hoành tráng, nhưng bữa tiệc của họ chắc chắn rất ngon.
Rượu quá tam tuần, đồ ăn quá ngũ vị.
Đến đây, mọi người bắt đầu bàn bạc chuyện của Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh. Tất cả người lớn ngồi bàn bạc với nhau, còn bọn tiểu bối chỉ ngồi im lặng ăn cơm, không nói gì.
Khuôn mặt Thẩm Thanh Thanh đỏ bừng không ngừng, kể từ khi xác nhận tình cảm của mình, cô ấy càng quan tâm đến hình ảnh của mình hơn trước, giờ đây cô ấy cũng là một cô gái trắng trẻo đẹp đẽ, đỏ mặt thôi cũng xinh.
"Thông gia, không khí đã tưng bừng, tiện đây chúng ta nói đến chuyện của hai đứa nhỏ đi, mọi người thấy thế nào?"
Thấy Thẩm Đại Cường cố uống rượu, Lưu Nguyệt trợn trắng mắt ở trong lòng, bà cười nói với Thẩm Vệ Quân và Lý Tú Lan.
"Loại chuyện này để mấy người phụ nữ thương lượng là được rồi!" Thẩm Vệ Quân có chút quá đáng, xua tay một cái rồi tiếp tục uống rượu.
Lý Tú Lan cạn lời, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái mình, người cha này chẳng có chút đáng tin cậy nào.
Vì thế trên cơ bản chính là Lưu Nguyệt và Lý Tú Lan nói chuyện, còn Thẩm Đại Cường và Thẩm Vệ Quân chỉ ngẫu nhiên nói vài câu.
Nguyên nhân chủ yếu là hai gia đình tương đối hài lòng với chuyện này, nếu không hài lòng sẽ không thể tụ tập ăn uống vui vẻ như vậy.
Sau một hồi thảo luận, họ quyết định Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh sẽ cưới nhau vào cuối năm.
Lúc đó mọi người trong đại đội sẽ không quá bận nên kết hôn là thời điểm tốt.
"Không biết mọi người có ý kiến gì về chuyện lễ hỏi không?" Lưu Nguyệt kéo tay Lý Tú Lan hỏi.
Nếu là nhà người khác, vì để bảo đảm cho con gái nhà mình chắc chắn bà ấy sẽ không do dự gì mà nói ra yêu cầu của mình. Nhưng đã tiếp xúc với Lưu Nguyệt nhiều năm rồi, dù là Lưu Nguyệt hay Thẩm Đại Cường thì họ đều biết hai người không phải kiểu khắt khe với con dâu.
Cho nên bọn họ không có yêu câu quá lớn với phương diện này, chỉ xem mấy người Lưu Nguyệt nói như thế nào thôi.
"Vậy chuyện này chúng tôi sẽ tự giải quyết, nhưng để tôi nói rõ cho bà biết. Chúng tôi rất yêu quý con bé Thanh Thanh, đương nhiên sẽ không để con bé phải chịu oan ức gì. Tôi không dám nói có thể cho con bé tam chuyển một vang (*) nhưng chỉ cân có khả năng nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Lưu Nguyệt nói.
(*) Tam chuyển là: xe đạp, máy may và đồng hồ. Một vang là radio
"Được rồi, chúng ta đợi hai ngày rồi chọn ngày lành tháng tốt." Nụ cười trên mặt Lý Tú Lan không hề giảm xuống, thái độ của nhà họ Thẩm đã thể hiện sự chân thành của họ.
Chuyện sau đó chính là các trưởng lão bận rộn, Thẩm Thính Hồng bắt đầu nghĩ ra kiểu dáng quần áo mới cho Xưởng.
Nguyên nhân chủ yếu là do giờ trời dần trở lạnh, chắc chắn nhưng bộ quần áo trước kia không bán được lâu nhưng lại không có bông nên việc may quần áo đúng thật là cực kỳ khó khăn.
Nhưng không chỉ quần áo làm từ bông mới giữ ấm được, Thẩm Thính Hồng nghĩ đến chiếc áo làm từ lông vũ là phổ biến nhất vào các mùa thu ở đời sau.
Chẳng qua làm áo lông vũ tương đối phiên phức, còn một điều nữa là ở nơi đây không có ai nuôi vịt. Mà cho dù có nuôi đi nữa thì số lông vũ thu thập được chưa chắc đủ để may mấy bộ quân áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận