Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 561 -

Chương 561 -Chương 561 -
Chương 561 -
Đại đội trưởng Thẩm Vệ Quân khoan thai tới muộn, thật ra lúc Lưu Nguyệt dẫn theo người vào thôn ông ấy cũng đã thấy rồi, nhưng lại cố ý trì hoãn đến bây giờ mới đến.
Lúc tới rôi nghiêm trang mà nói,'Được rồi, đừng náo loạn nữa!"
Đám người Lưu Nguyệt nghe lời dừng tay phối hợp đứng lên, buông tha Trương Tố Cầm và Thẩm Đại Lực, nhưng hai vợ chồng này đã nằm bẹp dí trên mặt đất, không còn sức đứng dậy.
Khắp nơi trên người đều đã bầm tím, đầu tóc Trương Tố Cầm bị kéo đến sắp trọc, thậm chí có chỗ có thể thấy được da đầu.
Thẩm Vệ Quân trừng trừng khóe miệng, bà thông gia của ông, lại một lân nữa phá vỡ nhận thức của ông về "Người đàn bà đanh đá” "Khụ khụ khụ, chuyện gì náo loạn ở đây?"
Thẩm Vệ Quân làm bộ như không biết chuyện gì.
"Đại đội trưởng, vì trước đó bọn họ có xung đột với con gái tôi, trong lúc nhất thời tức giận tôi đã ra tay hơi nặng một chút. Hay là ông báo công an đi, công an nói như thế nào chúng tôi sẽ giải quyết như thế đấy. Nếu công an nói chúng tôi bồi thường, chúng tôi cũng chấp nhận."
Lưu Nguyệt giống như vừa mới tỉnh táo lại, biểu cảm trên mặt ngạc nhiên giống như không biết mình vừa mới làm chuyện gì, còn sửa lại tóc tai có chút hỗn độn.
Thẩm Vệ Quân lại lần nữa không biết nói gì, quân chúng đứng xem cũng cạn lời. Vừa nấy mọi người đều chỉ lo xem kịch hay, không chú ý tới bộ dạng của Lưu Nguyệt, bây giờ mới thấy rõ ràng. Phụ nữ bằng tuổi, thậm chí là nhỏ hơn Lưu Nguyệt vài tuổi đều nhìn bà với ánh mắt hâm mộ. Có lẽ khí hậu ở Bắc Kinh thật sự rất tốt. Nhìn Lưu Nguyệt bây giờ, không thể nói giống như bà cô, mà vô cùng trẻ đẹp, nhìn thế này ai biết đã là bà ngoại người ta.
Rõ ràng đây chỉ là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
"Báo công an cái gì, năm nay thôn chúng ta được đánh giá là thôn tiên tiến, văn minh, cuối năm sẽ xét khen thưởng. Không cân vì một chuyện nhỏ như hạt mè đậu xanh này làm mất đi danh hiệu đó, đến lúc đó tổn thất cũng không ít đâu.'
Thẩm Vệ Quân nói vô cùng nghiêm túc, giống như là suy nghĩ cho cả thôn nhưng người có đầu óc đều biết, rõ ràng ông ấy đang thiên vị cho thông gia nhà mình.
Nhưng những người khác có thể nói cái gì? Thôn tiên tiến có khen thưởng là sự thật, người đánh lại không phải bọn họ, sao có thể vì hai con sâu này, làm cho bọn họ mất đi khen thưởng?
"Ai da, Đại Lực à, Đại Lực, vợ chồng hai người bị sao thế, sao không cẩn thận vậy chứ? Sao lại để té ngã như thế này?"
Cũng không biết ai nhanh nhẹn, nói một câu như vậy, mọi người cũng hùa theo phụ hoạ.
Lưu Nguyệt đưa mắt nhìn người vừa nói, tức khắc cười thành tiếng, còn tưởng là ai, thì ra là đứa bé thông minh Tưởng Đại Hoa.
Yên lặng mà giơ ngón tay cái chỗ Tưởng Đại Hoa, làm tốt lắm.
Trương Tố Cầm không phải người ngốc, nếu trong thôn có chuyện gì xảy ra đại đội trưởng đều là người biết trước tiên, phải đợi lâu như vậy mới đến rõ ràng là cố ý, bây giờ lại nói chuyện như vậy, những người khác trong thôn cũng hùa theo nói năng xôm vô cùng, chắc chắn bọn họ không thể cứu vấn.
Bà ta nằm trên mặt đất, nhìn chằm chăm vào không trung, cũng không nói một câu nào. Thẩm Đại Lực lồm cồm bò dậy bắt đầu hùng hùng hổ hổ la hét, kết quả bị Lưu Đại dùng một chân đá nằm xuống.
Bị đá một cú Thẩm Đại Lực cũng tỉnh táo lại, bây giờ mình không thể đứng lên được, cũng chỉ có thể nằm xuống.
Vì thế dứt khoát bắt chước Trương Tố Câm nằm ngửa ra đất không đứng dậy.
Chuyện này được mọi người bàn tán bâng quơ dăm ba câu rồi kết thúc. Mặc dù trong lòng Trương Tế Cầm và Thẩm Đại Lực không cam lòng nhưng cánh tay không thể nào nhúc nhích.
Nhiêu người như vậy đều đứng ra giúp đỡ Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường nói chuyện, bọn họ có thể làm thế nào bây giờ? Còn không phải chỉ có thể bị đánh đến rớt răng và chảy máu.
Hai vợ chồng Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm hai vợ chồng không cãi nhau nữa, bởi vì bọn họ căn bản không thể rời khỏi giường.
Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường nghĩ dù sao cũng đã trở về, vậy thì quyết định ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày. Ngoài nhà họ Lưu, chỗ bọn họ đi đến nhiều nhất chính là nhà Thẩm Đại Dũng.
Ngồi nói chuyện với ông nội Thẩm và bà nội Thẩm, thật ra hai người cũng biết lý do Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường trở về đây nhưng cũng không nhắc đến chuyện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận