Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 89 - Lât xe

Chương 89 - Lât xeChương 89 - Lât xe
Chương 89 - Lật xe
Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường liên tục từ chối, cả hai người đều nói Diệp Thận Ngôn là con rể tương lai của họ nên đương nhiên họ phải chiếu cố thăng bé.
Những thái độ của nhóm lãnh đạo cũng vô cùng kiên quyết nên cuối cùng hai người họ không thể từ chối được.
Đương nhiên Lưu Nguyệt đã lường trước được điều này nên mới nhường qua nhường lại một lúc, có tiên mà không chiếm thì đúng là đồ ngul
Chuyện này khiến những người hóng chuyện xung quanh đỏ mắt, thậm chí còn muốn đến giật tiên về, đây là hai trăm đồng đấy!
Vốn dĩ còn thấy gia đình nhà họ Thẩm thật thảm hại nhưng giờ người vô cùng muốn nhận Diệp Thận Ngôn chính là bọn họ. Cũng may vừa mới bán lợn rừng xong, còn thêm tiên được quân đội phụ cấp, đúng là rất có tiền! Trong nhà còn có thịt nên dù Diệp Thận Ngôn có ở nhà dưỡng thương thì cũng không tiêu tốn nhiều tiên như vậy.
Cùng ngày Lưu Nguyệt lấy móng giò lợn đã ướp muối ra để hầm rồi nhờ Thẩm Thính Hồng mang nó lên phòng cho anh.
Trong gia đình họ còn phòng trống, vì để cho Diệp Thận Ngôn có thể yên tĩnh hôi phục nên Lưu Nguyệt đã dọn căn phòng có ánh sáng tốt hơn trong hai căn phòng cho anh ở.
Thẩm Thính Hồng mang giò lợn rừng hâm mềm nhừ đến cho Diệp Thận Ngôn, thái độ của cô rất tốt. Dù sao Diệp Thận Ngôn này cũng coi như hiến thân vì tổ quốc, bây giờ người người nhà nhà đều kính nể anh hùng, đặc biệt là Thẩm Thính Võ - người vẫn luôn ôm mộng được tham gia quân ngũ. "Ăn nhanh đi, mẹ tôi hầm cả một buổi trưa đấy!"
Chỉ cân nhìn thoáng qua, Diệp Thân Ngôn đã biết đây không phải thịt heo nhà rồi, chắc chắn là thịt lợn rừng. Bởi vì bọn họ thường xuyên chấp hành nhiệm vụ, thỉnh thoảng phải sống trong núi nên anh được ăn không ít thịt lợn rừng.
Tuy tò mò làm sao mà nhà họ Thẩm có thịt lợn rừng nhưng anh vẫn không hỏi.
Anh không hỏi, cũng không có nghĩa là Thẩm Thính Võ không nói, anh ấy "siêu nhỏ giọng" mà nói,'May mà có cậu, nếu không nhà ta cũng chẳng có con lợn rừng to như này! Cậu yên tâm, cậu ở nhà bọn anh thì chắc chắn nhà anh sẽ không bạc đãi cậu.
"Anh hai!"
Khi Thẩm Thính Hồng biết Thẩm Thính Võ đến đưa cơm lập tức vội chạy đến nhưng miệng người này không khác gì tia pháo laze, ngăn cản không kịp.
"Sao thế em?" Thẩm Thính Võ nhìn Thẩm Thính Hồng với vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.
"Khụ, không có chuyện gì, em chỉ còn vài chuyện nhỏ muốn hỏi Diệp Thận Ngôn, anh cứ đi ra ngoài trước đi!” Thẩm Thính Hồng nghĩ một chút, không bằng cứ nói với Diệp Thận Ngôn trước vì vậy nên lập tức nói.
"Nếu không có gì thì cứ để anh đứng ở đây, một thân con gái như em ở cùng với thằng bé ấy không an toàn." Thẩm Thính Võ nói.
Nghe đến đây, Thẩm Thính Hồng không nhịn được nữa trợn tròn mắt/Anh hai, anh ấy đã như vậy rồi...
Sau đó cũng không nói thêm bất cứ lời gì nữa, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thẩm Thính Võ cũng phản ứng kịp, gãi gãi gáy của mình nói,'Hình như là!"
Hai anh em ông nói gà bà nói vịt, chỉ thiếu chút nữa là chỉ vào mũi Diệp Thận Ngôn nói anh tàn tật, thật sự là không quan tâm đến tâm trạng của bệnh nhân một chút nào.
Diệp Thận Ngôn câm bát thịt lợn rừng đột nhiên cảm thấy sao lại chua xót thế này?
"Anh đi ra ngoài đây!" Dứt lời, Thẩm Thính Võ liền rời đi.
Thẩm Thính Hồng cảm thấy có phần xấu hổ khi đến trước mặt Diệp Thận Ngôn, Cái kia...
Diệp Thận Ngôn nhướng mày,Em muốn nói cái gì?"
"Chính là chuyện con lợn rừng... Thẩm Thính Hồng chỉ bát thịt lợn trong tay anh ấy nói.
"ỪI" Diệp Thận Ngôn gật đầu, chờ cô nói tiếp, phảng phất như đang huấn luyện binh lính trong quân đội. "Khu! Tôi nói với họ là anh giúp tôi kéo con lợn rừng vê!"
Thẩm Thính Hồng nhắm mắt lại, duỗi đầu bằng dao, rút đầu bằng dao (1)
(1) là một câu tục ngữ, có nghĩa là dù sao cũng chết, thà đánh còn hơn.
Lại không thể giải thích với cha mẹ, trước mắt cô không có ý muốn nói với họ chuyện không gian.
"Hả? Sao tôi lại không biết chuyện này? Diệp Thận Ngôn không nói nên lời, có khi lúc đó mình còn đang chấp hành nhiệm vụ, thật không ngờ cô gái này lại lôi mình ra làm lá chắn.
"À, là tôi giết lợn rừng ở trong núi rồi mang nó về mà không ai biết nhưng ba mẹ tôi không tin nên tôi mới nói là nhờ anh hỗ trợ, dù sao thì anh đừng lỡ miệng là được.'
Thẩm Thính Hồng cảm thấy bây giờ mình đã chết nhưng chết trước mặt một người còn hơn chết trước mặt cả gia đình. Ai mà ngờ được mình sẽ bị vả mặt nhanh như thế.
Cứu mạng với, vốn dĩ cô tưởng rằng ba mẹ sẽ quên chuyện này sau một khoảng thời gian dài, ai mà ngờ được chưa được mấy ngày đã lật xe rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận