Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 328 - Chỉ Cần Thích Phụ Nữ, Môt Ngày \

Chương 328 - Chỉ Cần Thích Phụ Nữ, Môt Ngày \Chương 328 - Chỉ Cần Thích Phụ Nữ, Môt Ngày \
Chương 323 - Chỉ Cần Thích Phụ Nữ, Một Ngày Nào Đó Sẽ Tìm Được Người Yêu
Hôm nay là mùng 1, vẫn theo thường lệ, cả nhà đi huyện thành chụp ảnh.
Mùng 2 là ngày về nhà mẹ đẻ, Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh về nhà Thẩm Vệ Quân, Lưu Nguyệt phải về nhà mẹ đẻ, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đi theo.
Chủ yếu là do nửa tháng chưa nhìn thấy bà ngoại nhà mình.
Bọn họ lấy ra không ít đồ vật, còn thêm cả Lưu Nguyệt lấy đồ thì đúng thực là bao lớn bao nhỏ.
Lúc khởi hành, Lưu Nguyệt đột nhiên chán ghét nhìn Thẩm Thính Võ.
Thẩm Thính Võ:... Hẳn là hôm nay mình không chọc mẹ tức giận đúng không? Thẩm Thính Hồng che miệng, buồn cười.
"Bé út, mẹ bị sao đấy, em biết không?”
Thẩm Thính Võ thấy cô cười liên thò mặt lại gần hỏi.
"Đại khái là ghét bỏ anh không có đối tượng, ngày này mà còn bám đít theo vê nhà mẹ đẻ." Thẩm Thính Hồng không khách khí chút nào mà nói ra sự thật.
"Nhưng không phải hai đứa cũng đi cùng à?" Thẩm Thính Võ cảm thấy bất bình, tại sao tiêu chuẩn kép lại rõ ràng như vậy.
"Thế anh có thấy anh cả và Thanh Thanh đi cùng không?”
"Thôi được!"
Nói về chuyện đối tượng, Thẩm Thính Võ cảm thấy mình không thể thực hiện tâm nguyện của mẹ trong thời gian ngắn mình không thể thực hiện được, dù sao thì anh ấy cũng chưa gặp được người con gái mình thích.
Thêm nữa Thẩm Thính Võ cảm thấy giờ mình không kiếm ra tiền, chắc chả ma nào thèm thích.
Nhưng trên thực tế, hoàn toàn là do anh ấy suy nghĩ quá nhiều, vô số gia đình có con gái đúng tuổi đã nhờ bà mối tới nhà.
Nhưng Thẩm Thính Võ hoặc là biến mất hoặc là chạy đi nơi khác, thậm chí không tìm được người.
Có lần nói trước nói với hôm sau sẽ xem mặt thế mà anh ấy hôm sau lại quên béng đi chuyện này, chạy mất tăm hơi. Điều này khiến Lưu Nguyệt cực kỳ tức giận, lúc sau liên mặc kệ, sao cũng được, dù sao chuyện đã vậy rồi.
Sau này có bà mối tới cửa, Lưu Nguyệt liên mặc kệ, vì vậy lâu thế rồi mà Thẩm Thính Võ vẫn chưa có đối tượng. Nghĩ đến chuyện con cả và con thứ hai sinh cùng năm, con của con cả sắp ra đời mà con thứ hai vẫn một mình, nói Lưu Nguyệt không vội là nói dối.
Chỉ là tính tình Thẩm Thính Võ không biết khi nào mới ổn định lại, dù sao Lưu Nguyệt cũng cứ như vậy, mặc kệ sự việc xảy ra.
Chỉ cân con trai mình thích phụ nữ, một ngày nào đó ông sẽ phải tìm người mình yêu.
Với hoàn cảnh hiện tại của gia đình, họ cũng không lo lắng lắm về khả năng có cô gái nào yêu Thẩm Thính Võ, có người chướng mắt thì cũng có người coi trọng.
Thật ra các cô gái khắp làng trên xóm dưới, nếu hỏi muốn gả đến nhà nào nhất thì chắc chắn là nhà họ Thẩm, Thẩm Thính Văn đã kết hôn, vậy chỉ còn lại một mình Thẩm Thính Võ.
Chỉ là tên nhóc này không thông suốt, có cô gái thông minh tạo cơ hội gặp gỡ với anh ấy nhưng kết quả người này không thèm liếc nhìn một cái. Thời gian trôi qua, thậm chí không biết Thẩm Thính Võ có thực sự có khả năng hay không, một người đàn ông làm sao có thể thanh tâm quả dục như vậy chứ.
Đây đều là chuyện ngoài lề, cả nhà cùng đi đến nhà họ Lưu, trên đường đi tình cờ gặp phải ông nội Thẩm và bà nội Thẩm vừa ăn cơm xong đang đi dạo. Dù gì cũng là dịp Tết, Thẩm Đại Dũng và Thẩm Đại Cường vẫn tặng qua một ít thịt, cộng cả hai nhà vào cũng được hơn 10 cân thịt, đủ cho hai người họ sống qua một năm sung túc.
Không biết đại phòng có đưa qua không nhưng họ cũng không quan tâm.
Lúc này gặp gỡ, bà nội Thẩm cứ nhìn chằm chằm vào những thứ trên tay họ, không biết có ý gì.
"Về nhà mẹ vợ đấy hả con." Ông nội Thẩm hỏi Thẩm Đại Cường. "Vâng! Nhà con muốn qua chúc Tết." Thẩm Đại Cường giải thích một câu. Dù sao cũng là cha ruột của mình, Thẩm Đại Cường không thể hoàn toàn lạnh nhạt được, hơn nữa cả đời của ông nội Thẩm coi như là công bằng.
Đối với người cha này, Thẩm Đại Dũng và Thẩm Đại Cường không có ý kiến gì.
"Ừ, nên đi, trước đây nhà họ giúp đỡ các con rất nhiều." Ông nội Thẩm gật đầu rồi đưa bà nội Thẩm đi mà không nói lời nào.
Tình tiết này không ảnh hưởng gì đến họ, nhưng bà nội Thẩm lại bị ông nội Thẩm mắng.
"Vừa rồi bà nhìn cái ánh mắt gì thế? Tại sao bà lại nhìn chằm chằm vào đồ của họ?"
Bà nội Thẩm bĩu môi,'Chúng nó cầm không ít đồ đến nhà họ Lưu mà chỉ đưa cho chúng ta bấy nhiêu thôi." Không phải bà nội Thẩm không muốn sửa lại tính của mình, năm nay đã an phận hơn không ít nhưng Lưu Nguyệt vẫn đối xử rất lạnh lẽo với bà lão, càng khiến bà lão luẩn quẩn trong lòng.
Ông nội Thẩm mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thành một tiếng thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận