Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 98 - Yêu Tinh Chuyển Thế

Chương 98 - Yêu Tinh Chuyển ThếChương 98 - Yêu Tinh Chuyển Thế
Chương 98 - Yêu Tỉnh Chuyển Thế
Thẩm Đại Cường vẫn thuyết phục Lưu Nguyệt hết lời, đạo lý đúng thật là đạo lý như vậy mà bà cứ phiền lòng mãi. Nói không chừng sau này biết Tiểu Diệp không gặp bất cứ vấn đề gì, chẳng phải mình đang tự chuốc buồn bực vào thân sao?
Vì thế nên chuyện này cứ như thế mà đi qua.
Hai ngày nay Thẩm Thính Hồng phát hiện hành động Diệp Thận Ngôn rất kỳ lạ, cho rằng Diệp Thận Ngôn bị động kinh nên cô cứ trốn tránh bất cứ lúc nào có thể.
Mấy ngày cứ trôi qua như vậy, người ở huyện thành lại tới.
Đó là một người lãnh đạo tới thăm anh hùng. Thật ra đến đây chủ yếu chỉ để xem Diệp Thận Ngôn đã hồi phục đến đâu. Dù trước đó họ đã cho tiền nhưng lại không nghĩ đến việc tất cả dân quê giống nhau đều không có tem phiếu nên dù họ có tiền thì chẳng có cách nào để đi mua đồ đạc. Vì vậy nên lãnh đạo lại tặng thịt.
Lưu Nguyệt ngẩn ngơ nhìn mười cân thịt ba chỉ nạc mỡ đan xem và cả móng giò các loại.
"Lãnh đạo, lãnh đạo, không phải trước đó đồng chí đã đưa tiền cho chúng tôi rôi sao? Bây giờ không nhất thiết phải đưa nhiều đồ như vậy đâu." Lưu Nguyệt nói.
Bà cứ cảm giác như mình đang lợi dụng đất nước vậy! Rõ ràng là con rể của mình mà lại muốn quốc gia cung cấp tiên chăm sóc.
"Không đúng không đúng, chị này, chuyện trước đây là do sơ sót của chúng tôi không tính đến chuyện dù có tiền thì các chị không dễ dàng có được thứ gì tốt. Chúng tôi đã đi đường tắt để mua thức này ở xưởng chế biến thịt, mà một xưởng trưởng xưởng chế biến thịt khác biệt về sự tích anh hùng của đồng chí Tiểu Diệp cũng vô cùng hâm mộ, hai cái móng giò này là do ông ấy đưa cho.' Người đàn ông ăn mặc như lãnh đạo nói.
Lưu Nguyệt ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Thận Ngôn, không biết con rể tương lai của mình đã lập cái loại công lao gì mà đáng được cấp trên đối xử như vậy.
Mấy lãnh đạo chạy qua chạy lại thôn Đoàn Kết như thể không biết mệt là gì.
Cuối cùng bà chỉ có thể nhận lấy, chuyện này có rất nhiều người nhìn thấy. Có người ngoài tiến vào thôn đương nhiên mọi người đều nhìn chằm chăm.
Lưu Nguyệt cảm thấy rất thấp thỏm, bản thân bà biết chuyện này sẽ khiến cho bệnh đau mắt đỏ nặng hơn.
Ngược lại là không lấy ra nói. Lần bán lợn rừng trước, mình gửi vê nhà mẹ đẻ một ít thịt còn khá tốt, mà sau khi tặng thịt cho nhà cũ ở bên kia, Trương Tố Cầm làm vẻ âm dương quái khí đủ kiểu.
Lưu Nguyệt nghĩ, nếu Thẩm Đại Cường không phải là anh em ruột của người đàn ông của mình có khi Trương Tố Cầm sẽ đi tố cáo nhà bọn họ đào góc tường của chủ nghĩa xã hội.
Tuy giờ tạm không chấp nhận tội liên đới nhưng những chuyện giống đầu cơ trục lợi như này ảnh hưởng rất ác liệt.
Cũng là vì bà chắc chắn Trương Tố Cầm không dám đi tố cáo nên mới dám nói mình mua được ở chợ đen.
Lúc đầu, Thẩm Thính Hồng muốn nói là họ mua được đồ cửa thôn khác ở Cung Tiêu Xã nhưng Lưu Nguyệt suy đi nghĩ lại thế nào vẫn cảm thấy không ổn.
Rốt cuộc có rất ít người sẽ mang đi bán nếu bắt được con mồi lớn, mà Cung Tiêu Xã ở gân như vậy nên nếu muốn xem có nguồn cung ứng thịt lợn rừng hay không chỉ cần chú ý nghe ngóng là hiểu rõ ngọn ngành.
Bà cũng nghĩ không ai dám nói ra bên ngoài chuyện này nên nói thẳng.
Đương nhiên bà cũng không phải cố ý muốn nói cho Trương Tố Câm nghe, chẳng hiểu sao Trương Tố Cầm suốt ngày lo lắng chuyện tam phòng sẽ lừa hết tiên dưỡng lão của hai vợ chồng già nên chị ta cứ theo dõi triệt để.
Lưu Nguyệt cũng hạn hán lời nhưng cũng chẳng nói gì nữa, chị ta thích nghe như nào thì nghe, dù sao cuối cùng người không cân bằng được cảm xúc vẫn là chị ta.
Chị ta không dám nói ra bất cứ lời nào nên cuối cùng người khó chịu vẫn là chị ta thôi.
Còn ông nội Thẩm và bà nội Thẩm vui mừng khôn xiết, sau khi phân gia chỉ có tam phòng quan tâm chăm sóc hai vợ chồng già. Tuy nhị phòng không giận dỗi gì hai vợ chồng già nhưng bọn họ cũng không biểu hiện lòng hiếu thảo bao nhiêu.
Đại phòng thì càng không cần phải nói, nhà họ quả thật là cái tổ của những thứ xấu xa.
Tuy vậy chuyện không quan hệ chút nào đến cả nhà Thẩm Thính Hồng là được, họ chỉ làm điều mình nên làm. Còn người khác ra sao thì nhà họ cũng không thể quản được.
Sau khi lấy được thịt, về cơ bản mỗi ngày Lưu Nguyệt đều làm đồ ngon cho Diệp Thận Ngôn ăn.
Đương nhiên phần thịt do lãnh đạo đưa nhà họ không dám ăn nhưng thằng nhãi Diệp Thận Ngôn nói nếu họ không ăn thì thằng bé cũng không ăn.
Đến đây, Lưu Nguyệt phát hiện con rể mình là một con lừa cứng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận