Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 201 - Rõ Ràng Không Làm Sao

Chương 201 - Rõ Ràng Không Làm SaoChương 201 - Rõ Ràng Không Làm Sao
Chương 201 - Rõ Ràng Không Làm Sao
"Em lừa chị!!!" Thẩm Bích Liên làm ra bộ dáng lời Thẩm Thính Hồng nói không có nghĩa khí/Chị đã hỏi han trước rồi, người tên Phương Trác kia là bạn cấp ba của em. Em giới thiệu người này cho chị thì có sao đâu? Nếu chị thành thân với anh ấy chẳng phải em cũng có lợi sao? Nói không chừng còn sắp xếp được cho em một công việc ấy chứ."
"Diệp Thận Ngôn, chúng ta đi thôi Thẩm Thính Hồng chẳng buồn nói chuyện với cô ta nữa. Hình như người này có vấn đề về tâm thần, đây là lần đầu tiên trong suốt hai đời cô gặp được một người có mạch não kỳ lạ như vậy.
"Em không được đi!" Thẩm Bích Liên duỗi tay túm lấy áo của Thẩm Thính Hồng.
Nhưng Diệp Thận Ngôn đã sớm chú ý đến động tác của cô ta, anh đã sớm hỏi thăm rõ ràng được ân oán giữa Thẩm Thính Hồng và đại phòng. Lúc biết Thẩm Bích Liên suýt chút nữa hại chết hạnh phúc đời mình, thiếu chút nữa anh đã tìm đến cửa đánh người rồi, chẳng qua là Thẩm Thính Hồng ngăn anh lại mà thôi.
Nghĩ trước đây đã xử lý rồi, nếu mình còn đi làm âm ï nữa thành ra mình lại không đúng, ai mà dè người này còn mặt mũi đến đây đòi hỏi.
"Cút.
Diệp Thận Ngôn không do dự bất cứ phút giây nào, trực tiếp nhấc chân đá vào người Thẩm Bích Liên.
Đương nhiên lực không hề nhẹ, phải biết rằng thời điểm còn ở trong quân đội, Diệp Thận Ngôn không phải người dễ chọc.
Thẩm Bích Liên chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đá xuống mặt đất, cô ta ngây ngẩn cả người.
Qua vài giây mới cảm giác được sự đau đớn ở người, cảm giác này như muốn tan thành từng mảnh nên cô ta liên khóc lớn lên, hấp dẫn không ít người tò mò đến.
"Làm tốt lắm!" Thẩm Thính Hồng không trách Diệp Thận Ngôn vì có nhiều người tò mò đến đây xem, ngược lại còn khen ngợi anh.
Thẩm Bích Liên thật sự khiến người ta chán ghét.
"Bọn họ đánh người, cứu mạng tôi với, đau chết mất thôi."
"Tôi mặc kệ, hai người phải bồi thường tiên cho tôi. Nhất định phải bồi thường cho tôi một trăm đồng, nếu không chuyện này không bao giờ kết thúc
Thẩm Bích Liên cũng là người biết nắm bắt cơ hội, biết chắc chuyện Thẩm Thính Hồng dẫn mình đi tìm người yêu không xảy ra. Nếu nhân cơ hội này chiếm được một khoản tiền thì Trương Tế Cầm không nhất thiết phải gả mình ra ngoài để đòi lễ hỏi.
"Là chính cô vẫn luôn dây dưa với Thẩm Thính Hồng, thậm chí còn định ra tay. Tôi đây chỉ lên cản thôi, căn bản không dùng chút sức lực nào, không tin cô cứ tới tìm thôn y mà xem." Diệp Thận Ngôn lạnh mặt nói.
Suy cho cùng xã hội có luật pháp, anh thật sự không thể đáng Thẩm Bích Liên quá nặng tay được.
Thẩm Bích Liên còn lâu mới tin, cô ta cảm thấy đau nhức toàn thân như kiểu vỡ thành trăm mảnh ấy, chắc chắn là có vấn đề.
"Thích thì đi tìm thôn y luôn."
Rất nhanh Trương Tố Câm đã nghe ngóng được tin này và đi đến, lúc sau đến lượt mấy người Lưu Nguyệt, người nào nên tới đêu đã có mặt. Còn ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều không đến, về chuyện Hàn Cần xảy ra trước đó, bà nội Thẩm cảm thấy hơi chột dạ. Hơn nữa sau đó tam phòng không để ý nhiều đến họ, vì vậy ngay cả biết rõ chuyện gì đang xảy ra thì họ cũng không đến, chủ yếu là do trước kia tam phòng hay đưa đồ đến cho họ, quả thực không cần quá dễ chịu.
Bây giờ tam phòng không còn tặng quà cho họ nữa, ngoài trừ nhị phòng thỉnh thoảng còn cho một ít, còn đại phòng còn chưa lo nổi cái thân mình, quả thực bà nội Thẩm hối hận muốn chất.
Nếu không dính líu vào chuyện đó, tam phòng sẽ không xích mích với họ nên đương nhiên giờ không muốn tới làm đục nước.
Lỡ lại đắc tội tam phòng nữa thì sau này chẳng còn cơ hội nào để chữa lành mối quan hệ này nữa.
Vừa đến Trương Tố Cầm đã kêu gào âm ï, không gì khác hơn là đòi Diệp Thận Ngôn bồi thường tiền.
Nhìn Trương Tố Câm muốn kéo tay con gái nhà mình, Lưu Nguyệt mất bình tĩnh, trực tiếp kéo lấy tay của Trương Tố Cầm,'Muốn đòi tiền thì chờ thôn y đến, nếu thôn ý nói con gái chị có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ đền!"
Lưu Nguyệt thấy Diệp Thận Ngôn không phải loại người tự chuốc phiền phức vào người. Vả lại biểu của Diệp Thận Ngôn cực kỳ bình tĩnh, dù Thẩm Bích Liên có bị sao thì cũng là tự làm tự chịu.
Bồi tiên để nó nằm trên giường một hai tháng cũng xứng đáng.
Lưu Nguyệt vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Thẩm Bích Liên hại con gái mình ra nông nỗi phải tĩnh dưỡng trong thời gian dài.
Lúc ấy bọn họ cũng bồi thường hai mươi đồng, đối với Lưu Nguyệt, hai mươi đông đó không bằng cái móng chân của con gái nhà mình.
Thôn ý tới rất nhanh, nhìn xong liên lắc đầu,'Dù mấy người muốn tìm phiền phức thì đừng có gây phiền đến tôi. Tôi chạy tới chạy lui không mệt sao? Rõ ràng không bị sao mà lại giả vờ như bệnh nặng lắm vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận