Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 237 - Sao Còn Chưa Có Người Yêu?

Chương 237 - Sao Còn Chưa Có Người Yêu?Chương 237 - Sao Còn Chưa Có Người Yêu?
Chương 237 - Sao Còn Chưa Có Người Yêu?
Từ khi hôn lễ của Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh chấm dứt, thoạt nhìn tâm trạng của Diệp Thận Ngôn tốt hơn nhiều.
Thẩm Thính Hồng biết anh có ý gì nhưng cô không vạch trần.
Giờ đã là ngày 29 tháng Chạp, ngày mai là đêm giao thừa nên cả nhà dự định sẽ cùng nhau đi chợ huyện mua một ít đồ Tết.
Trên thực tế, nói chung, những người làm công việc như Thẩm Thanh Thanh không được nghỉ Tết Nguyên đán. Nhưng cô ấy đã kết hôn và là con gái của "bố Bên A' [*| Cung Tiêu Xã hiện cung cấp.
[| 1. Bố của Bên A là bên đề xuất mục tiêu, trong quá trình xây dựng hợp đồng, ông chủ yếu đề xuất những mục tiêu cân đạt được, ông là bên đứng đầu trong hợp đồng, còn bố của Bên A là người hỗ trợ tài chính và bảo đảm vật chất vững chắc.
Đương nhiên phải cho nghỉ, không chỉ cho nghỉ mà rất nhiều người ở Cung Tiêu Xã còn đến tặng lễ.
Đặc biệt là Tả Bích Lâm, còn tặng cả hai bên. Nếu không phải vì quá bận việc ở Cung Tiêu Xã, chắc chắn chị ấy sẽ đi dự đám cưới.
Vì Thẩm Thanh Thanh là công nhân dưới trướng mình, Thẩm Thính Văn lại là anh trai của Thẩm Thính Hồng, nếu tặng riêng một bên sẽ không tốt.
Còn chưa nói gì cho Tống Kế Dương ở huyện thành, thật ra lúc đầu Tả Bích Lâm không biết nhưng cần phải đến chỗ chị ấy xin nghỉ. Cung Tiêu Xã đều hiểu rõ tình trạng như nào nên đương nhiên Tả Bích Lâm cũng đã biết.
Các cửa hàng bách hóa ở huyện thành không nghỉ lễ trong dịp Tết Nguyên đán, nói chính xác là họ có hệ thống nghỉ lễ luân phiên.
Điều này hơi giống với một số nơi ở thế hệ sau, người ta tan làm sớm vào chiêu giao thừa và đi làm muộn vào sáng mùng một Tết Nguyên đán.
Sau đó một nửa nghỉ bảy ngày trước và một nửa nghỉ bảy ngày sau.
Điều này không chỉ giúp loại bỏ việc đóng cửa mà còn cho phép mọi nhân viên được nghỉ ngơi mà vẫn đảm bảo lợi nhuận.
Cả nhà ngồi xe buýt đến huyện thành, Thẩm Thanh Thanh luôn kéo lấy tay Thẩm Thính Hồng thân mật.
Dẫn tới việc Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Văn anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cả hai đều không thể nề hà.
"Thoạt nhìn sắc khí của cậu thật tốt!" Nhìn trái nhìn phải, xác nhận không ai nghe thấy mình nói gì cô mới ghé sát vào tai Thẩm Thính Hồng nói nhỏ.
Nếu là trước tối hôm qua, Thẩm Thanh Thanh không hiểu lời này có nghĩa gì. Giờ đã là người phụ nữ chân chính, sao cô ấy còn không hiểu được chứ?”
Đột nhiên hai má cô ấy đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Thính Hồng: "Cậu muốn chết àI"
Thẩm Thính Hồng cười lớn.
"Em gái, em cười cái gì vậy?" Thẩm Thính Võ nhìn thấy vẻ mặt rất vui vẻ của cô, liền đi tới hỏi.
"Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không nên ngắt lời!" Thẩm Thính Hồng thâm ý nói.
Thẩm Thính Võ:...
"Anh là anh hai của em đấy!" Thẩm Thính Võ không phục.
"Em đã có người yêu rồi, còn anh thì không!" Thẩm Thính Hồng giết người tru tâm.
Nói đến đây, Thẩm Thính Võ bỗng nhiên bối rối.
Mấu chốt là anh ấy đã cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm từ mẹ mình.
"Đúng vậy, anh cả của con cũng đã kết hôn, em gái của con đã sắp kết hôn với Tiểu Diệp. Thế khi nào con mới có người yêu đây hả?" Lưu Nguyệt ép hỏi.
"Tại sao nhất định phải có người yêu?" Thẩm Thính Võ bất mãn.
"Con không nhất định phải có người yêu nhưng đây là chuyện đại sự chung thân của con, tốt xấu gì con phải để bụng đến nó hơn chút. Đã qua hai mốt rồi mà không thích nổi một cô gái nào à? Thực ra, Lưu Nguyệt là người mẹ tương đối cởi mở. Mặc dù độ tuổi được cấp giấy chứng nhận kết hôn hiện nay là hai mươi nhưng trên thực tế, nhiều người dân ở nông thôn kết hôn khi không được cấp giấy chứng nhận kết hôn.
Sau khi tổ chức tiệc, coi như họ đã kết hôn, việc chuyển hộ khẩu không nhất thiết cân giấy đăng ký kết hôn mới chuyển được.
Đó là lý do tại sao có rất nhiều cô gái mười bảy, mười tám tuổi kết hôn, có cô gái mười sáu tuổi kết hôn. Đó là lý do tại sao anh em Thẩm Thính Văn, Thẩm Thính Võ, Thẩm Thính Hồng có vẻ lớn tuổi.
Nhưng trước đây Lưu Nguyệt hầu như không thúc giục bọn họ nên bà chỉ vội vàng nhắc đến.
"Không có thích." Thẩm Thính Võ bĩu môi.
Phần lớn cô gái trong thôn đều như quả trứng đen, anh ấy không thích chút nào, thế chẳng bằng đi chăm sóc heo trắng ở đại đội bọn họ cho rồi.
Người trẻ tuổi tràn đầy sinh lực, nhất định thích đồ đẹp. Nghe anh ấy nói, Lưu Nguyệt chỉ trợn mắt không thèm để ý đến anh ấy nữa.
Kệ nó giận dỗi đi, đợi đến lúc con của Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh đã đi mua nước tương được rồi có khi nó còn cô đơn ấy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận