Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 549 -

Chương 549 -Chương 549 -
Chương 549 -
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đi dạo khuôn viên trường, trong lòng nhói lên cảm giác nói không nên lời. Trường cấp ba huyện thành bây giờ cũng khác với trước kia, ít nhất là khu dạy học nhìn mới hơn trước.
Khác với lúc bọn họ còn đi học, bây giờ đất nước đã bắt đầu coi trọng vấn đề giáo dục. Khi đó có rất ít người đồng ý cho con mình đi học, số người tốt nghiệp cấp hai và cấp ba rất ít. Nguyên nhân là vì không có học sinh đi học, tất nhiên trường học cũng không có tiền, không có tiền dĩ nhiên cơ sở vật chất cũng rất nghèo nàn.
Hai người tới không bao lâu đã đến giờ nghỉ trưa, không suy nghĩ trực tiếp đi đến nhà ăn trường học.
Dì ở nhà ăn vẫn như trước kia, cũng nhận ra Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, đặc biệt là sau khi biết thành tích của các cô, nháy mắt liền trở thành người nổi tiếng của cả trường.
Lúc múc đồ ăn cho Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, tật Parkinson đã được cải thiện, thậm chí thịt nhiêu đồ ăn thiếu.
Tuy Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh chăm sóc bản thân rất tốt nhưng rốt cuộc cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vẫn rất khác những chàng trai cô gái ngập tràn hơi thở thanh xuân. Ánh mắt các học sinh trong lúc vô tình vẫn nhìn chằm chằm các cô, lúc đầu còn tưởng rằng là giáo viên mới nhưng càng nhìn càng quen mắt. Cũng không biết là ai nhận ra các cô đầu tiên, hô lên một tiếng, sau đó toàn bộ nhà ăn đều nhộn nhịp.
Thẩm Thính Hồng chính là huyền thoại cả trường, sau khi cô thi đậu đại học Bắc Kinh, khắp nơi trong trường học cũng có thể nghe được chuyện về cô. Thẩm Thanh Thanh cũng trở thành nhân vật nổi tiếng, các giáo viên đều nói thành tích học tập của học trưởng Thẩm Thanh Thanh lúc đầu không phải rất tốt, cô ấy học tập theo học trưởng Thẩm Thính Hồng thành đôi bạn cùng tiến.
Thẩm Thính Hồng chính là một ánh đèn sáng, có thể chiếu sáng tất cả mọi người.
Khi chủ nhiệm lớp thất vọng với bọn họ, luôn nhịn không được kể về năm đó đàn chị Thẩm Thính Hồng như thế nào như thế nào, chính là hình mẫu con nhà người ta trong miệng cha mẹ và giáo viên. Tuy nhiên hôm nay bọn họ đã có cơ hội nhìn thấy người bằng xương băng thịt.
Chắc là đại khái bọn họ lại có cảm giác kính sợ Thẩm Thính Hồng, rất muốn đến chạm vào tay thủ khoa số 1 nhưng bọn nhỏ vẫn còn rất sợ hãi. Chỗ ngồi xung quanh Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đều đã được ngồi hết, thậm chí còn đứng ở đường đi, ngược lại là chỗ cách xa Thẩm Thính Hồng các cô, không có một bóng người...
Học sinh chào đón các cô vô cùng náo nhiệt, dù phần lớn đều không dám bắt chuyện với Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh nhưng ánh mắt lại vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đều cảm thấy hơi ngượng ngùng, rõ ràng hai người chỉ muốn đến đây tham quan trường, chứ không hê nghĩ sẽ gây náo loạn như vậy.
Sự náo nhiệt của học sinh đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của các thây cô. Khi biết hai thí sinh đứng đầu kỳ thi đại học đã về trường, họ cũng phấn khích không kém.
Đây là một cơ hội tuyệt vời để khích lệ, nếu hai người có thể đến diễn thuyết cho các em học sinh, nhất định sẽ truyền động lực cho các em học tập.
Gần như không có gì để thương lượng, ban giám hiệu nhà trường trực tiếp đến căn tin.
Biết được ý định của nhà trường, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cũng chỉ biết bật cười. Nhưng thây cô hiệu trưởng đã mời, nếu từ chối thì cũng không hay.
Khi biết hai chị học sinh cũ sắp diễn thuyết, các học sinh cũng vô cùng háo hức. Trước đây, trường tổ chức đại hội cũng không tích cực như vậy, nhưng giờ đây ai nấy đều hân hoan quay về lớp lấy ghế, sau đó trật tự xếp hàng trên sân theo thứ tự lớp.
Dù chỉ là một trường trường cấp ba huyện, cơ sở vật chất thực sự có chút tệ. Thậm chí còn không có micro, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh phải dùng loa to để diễn thuyết.
Ban đầu chỉ là ngẫu hứng diễn thuyết, nghĩ gì nói nấy, kể về cảnh đẹp của Đại học Bắc Kinh, kể về thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, nói vê kỹ năng học tập.
Việc học sinh có thể tiếp thu được bao nhiêu không quan trọng, chủ yếu là vẽ ra một bức tranh tươi đẹp vê trường đại học, để các em có động lực học tập.
Bước ra khỏi trường cấp ba huyện, tâm trạng của Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cũng rất vui, nhớ về tuổi trẻ sôi nổi.
Nghĩ lại khi họ còn ở đây, họ chỉ là những cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Giờ đây đã là vợ, là mẹ, thời gian trôi nhanh như cơn gió, may mắn là họ không phụ bạc tuổi trẻ, thời gian này cũng đang sống theo đúng ý của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận