Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 353 -

Chương 353 -Chương 353 -
Chương 353 -
Lúc này Thẩm Thính Văn cũng từ bên cạnh đi ra, anh ấy không nghĩ Thẩm Thính Hồng ngủ nướng lại có vấn đề gì. Vốn dĩ cô rất thích ngủ nướng, trừ phi có chuyện gì phải dậy sớm.
Nói chuyện như vậy một lúc thì đã mười một giờ, Thẩm Thính Hồng cũng đói bụng nên bốn người quyết định dùng bếp của nhà khách để chế biến hết số hải sản nhặt được ngày hôm qua.
Số hải sản đó khá nhiều, tuy hải sản vê cơ bản trông khá to nhưng sau khi lột hoặc bóc vỏ thì chẳng có gì để ăn.
Họ đến gặp nhân viên nhà khách để bày tỏ suy nghĩ, nhân viên lại nhiệt tình gợi ý,Chắc là mọi người đến từ nơi khác nên có thể không biết cách nấu những thứ này sao cho thật ngon. Mọi người có thể nhờ đại sư phó của nhà khách chúng tôi làm, mọi người không phải bất của nguyên liệu nào mà chỉ cân trả hai đồng phí xử lý."
Có lẽ nhà khách này tương đối gần bờ biển, tuy ngành du lịch chưa phát triển nhưng thỉnh thoảng người dân vẫn đến đây.
Tuy nhiên, phí xử lý thực sự hơi đắt.
Thẩm Thanh Thanh là người đầu tiên không vui, Chúng ta tự mình làm đi, chị thấy thứ này tiệm cơm quốc doanh người ta chỉ hấp lên bán thôi, không có gì phiên phức cả. Mấy thứ này mang đến trạm thu mua chắc gì đã bán được tới hai đồng, mỗi tiên xử lý thôi cũng đòi hai đồng cơ á?"
Nhân viên có chút xấu hổ. Tất nhiên, không mất nhiều tiên như vậy, nhưng cô ta cảm thấy rằng những người có thể bỏ tiên đi du lịch đều là những người không thiếu tiền. Chắc chẳng để ý một hai đồng tiên làm gì, thế nên cô ta mới chặt chém để kiếm thêm khoản thu nhập. Cô ta từng làm việc này nhiều rồi nhưng chưa bao giờ gặp người "chính trực" như Thẩm Thanh Thanh, nghĩ gì hỏi nấy, trực tiếp khiến cô ta bị "xịt keo".
"Đồng chí, những thứ này nếu chế biến tốt đương nhiên sẽ ngon hơn. Nếu không, chúng tôi tính phí chế biến một đồng cho đồng chí thì sao nhỉ?"
Thẩm Thanh Thanh còn muốn nói gì thì bị Thẩm Thính Hồng ngăn lại. Thật ra cô cũng biết, dù chỉ là một đồng thì chắc chắn người nhân viên vẫn kiếm được một món lợi nhỏ.
Nhưng nếu đã ra ngoài chơi thì vui vẻ là điều đương nhiên. Còn một điều nữa, cô ta nói đúng, việc chế biến hải sản tuy nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại cân rất nhiều kỹ năng, nếu làm không tốt sẽ thật sự ảnh hưởng đến mùi vị.
Vì thế cô gật đầu, lấy ra một đồng, nói với nhân viên,'Đồng chí, tôi sẽ làm phiền đồng chí." Sau khi trở về phòng, Thẩm Thanh Thanh vẫn có chút không vui,Đây chẳng phải rõ ràng là muốn giết chúng ta sao?"
Thẩm Thính Văn an ủi,'Không có việc gì, dù sao chúng ta cũng sẽ không làm được, giao cho bọn họ vẫn tốt hơn."
"Biết là vậy nhưng em nghĩ nếu kì kèo thêm một lúc nữa thì có thể tiền xử lý sẽ giảm đi đôi chút."
Thẩm Thính Hồng cũng đau hết cả đầu, tính tình cô gái này thật sự không có chút thay đổi nào.
"Chúng ta ra ngoài chơi chỉ là muốn thoải mái, dù sao chúng ta cũng không giỏi lắm, chỉ là bỏ chút tiên mua đồ tiện lợi thôi.'
"Ừ, Thính Hồng nói đúng!" Thẩm Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, sự thật đúng là như thế này.
Sắc mặt còn thay đổi nhanh hơn lật bánh tráng, Thẩm Thính Văn mới vừa rồi cũng nói vậy, chẳng hiểu sao cô ấy ngược lại còn càng tức giận hơn.
Thẩm Thính Hồng vừa nói xong liên vui vẻ, đừng thể hiện tiêu chuẩn kép quá rõ ràng.
Thẩm Thính Văn cũng chú ý tới, trong lòng vợ, anh đứng thứ hai, em gái anh đứng thứ nhất.
Rõ ràng là em gái ngăn cản cô ấy, nhưng người bị tổn thương lại là anh, làm đàn ông thật vất vả...
Tuy rằng rất đau lòng khi phải chỉ một đồng nhưng khi hải sản đã chuẩn bị xong, Thẩm Thanh Thanh lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Chủ yếu là vì nó được chế biến rất tốt.
Nhà khách này có một căng tin nhỏ, họ ăn cơm ở đây. Trên bàn có đủ loại hải sản, không ngoa khi nói là ngon, thơm, ngon.
Hóa ra nó không chỉ hấp mà còn có thể chiên, xào.
"Thật là ngon!" Thẩm Thanh Thanh nhét một miếng bào ngư vào miệng, vị thơm ngon mềm mại trong nháy mắt khiến cô ấy quên mất phí chế biến.
"Đáng tiếc bên đó chúng ta không có những thứ này, cho dù muốn lấy về cũng không mang theo được nhiều, sợ rằng chúng đều sẽ chết."
Thẩm Thính Hồng cũng có ý nghĩ như vậy, kiếp trước vẫn tốt hơn một chút. Có thể không sống ở gân biển nhưng cũng không phải là không thể ăn hải sản, chỉ là đắt hơn một chút thôi. Đến kiếp này phương tiện giao thông chưa phát triển đến mức vậy, căn bản không có cách nào để ăn hải sản tươi ở Tứ Xuyên.
Tuy nhiên, cô có không gian. Nhìn Thẩm Thanh Thanh đầy cảm thông, nhưng lại không nói được gì. Chỉ có thể đợi về đến nhà, lặng lẽ ăn cơm một mình với Diệp Thận Ngôn. Cô và người đàn ông của mình nhìn nhau, trong mắt cả hai đều nở nụ cười, đây là niêm vui được chia sẻ một bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận