Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 613-

Chương 613-Chương 613-
Chương 613 -
"Gật đầu lại lắc đầu cuối cùng là có ý gì?" Mẹ Hạ có chút không kiên nhẫn.
"Còn có thể thế nào, cảm thấy mọi người nhà họ Thẩm đều dễ gân.' Hạ Giai nói thật;Chỉ là bản thân con hơi xấu hổ..."
Mẹ Hạ trợn trắng mắt/Vậy con nói xem, con có cách nào giúp mẹ lấy được hàng mới sắp ra mắt của Song Mỹ trước không?”
Hạ Giai:... Thì ra là vì chuyện này nhưng...
"Sao mẹ biết Song Mỹ là của nhà họ Thẩm?"
"Chỉ chút thông tin này mà mẹ còn không có, con nói xem có thể giúp mẹ lấy được không?" Mẹ Hạ mắt sáng lấp lánh, chứa đây mong đợi nhìn con gái mình.
Hạ Giai thở dài, kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra hôm nay cho mẹ mình. Mẹ Hạ nghe xong thì im lặng, nhìn con gái mình với vẻ mặt khó tả, rồi rời khỏi phòng Hạ Giai.
"Xem đi, ngay cả mẹ cũng thấy xấu hổ dùm mình!"
Hạ Giai tuyệt vọng, ném mình lên giường, rồi trùm chăn kín đầu.
Bây giờ Diệp Phái San không cần đến đoàn phim nữa, cô bé sẽ phải trở lại trường học. Cô bé mới chỉ đến một lần lúc báo danh, sau đó không đến nữa. Đến tận giờ Diệp Phái San vẫn chưa thực sự gặp mặt các bạn học cấp ba của mình.
Diệp Phái San nhìn cánh cổng trước mắt, nở một nụ cười. Thật tuyệt, cô bé lại được trở về trường học rồi. Mặc dù cô bé ở đoàn phim cũng rất vui nhưng ở trường học cùng các bạn học cũng là một niềm vui.
Dù sao kiếp trước cô bé không được đi học, những chữ cô bé biết đều là nhờ mời thây đến nhà dạy, vì kiếp trước ở thế giới cô bé sống, con gái không được đi học. Thế giới này thực sự rất khác, cô bé rất thích.
"Woa, cô bạn kia là học sinh trường mình sao, sao mình chưa từng thấy nhỉ?"
"Đúng vậy đúng vậy, nếu là học sinh trường mình thì chúng ta chắc chắn phải biết chứ?"
"Xinh quá đi, cảm giác còn xinh hơn cả Lạc Mộng."
"Các cậu bị mù à, mình vẫn thấy Lạc Mộng đẹp hơn." Một tên chó cưng của Lạc Mộng nói nhưng rõ ràng có chút không đủ tự tin.
'Là cậu bị mù thì có, tuy Lạc Mộng cũng xinh thật nhưng mình thấy cô gái này xinh hơn."
"Nói thật thì cô gái này đúng là xinh hơn." "Ê, các cậu đừng nói nữa, cô gái kia đi vào rồi, không phải là học sinh trường mình thật chứ. Có phải là học sinh mới chuyển đến trường mình không?”
Diệp Phái San đã quen với ánh mắt của người khác, không còn cách nào khác, gen của ba mẹ cô bé quá tốt. Từ nhỏ đến lớn cô bé đã rất xinh đẹp, đi trong đám đông luôn là tâm điểm chú ý.
"Bạn học ơi, cho mình hỏi lớp 10A1 đi như thế nào?" Diệp Phái San tìm một nữ sinh hỏi.
'Bạn là học sinh lớp 10A1 sao?" Đôi mắt của nữ sinh đó sáng lên.
“Đúng vậy! Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên mình đến nên không biết đi hướng nào." Diệp Phái San gật đầu.
"Thật sao, mình cũng là học sinh lớp 10A1, vừa hay mình cũng phải đến lớp, mình đi cùng bạn nhé!” Nữ sinh đó phấn khích nói, nhìn những người xung quanh với vẻ mặt rất đắc ý.
Thấy chưa, cô gái xinh đẹp này là học sinh lớp 10A1 của chúng tai
San Sanl"
Từ xa vọng lại giọng nói của Hạ Giai, cô bé vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Giai thở hồng hộc chạy về phía mình.
Tuy Hạ Giai không thích mặc váy nhưng cô ấy cũng rất xinh đẹp, cộng thêm chuyện ba cô tặng một thư viện, Hạ Giai cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Sau khi nhìn thấy cô ấy chạy về phía Diệp Phái San, mọi người đều đoán già đoán non.
“Hạ Giai quen cô gái này à?”
"Chả có lẽ cô gái này cũng nhờ quan hệ mà vào sao?"
"Đúng vậy, thật không công bằng! Chúng ta phải cố gắng hết sức mới có thể thi vào, người ta chỉ cần nhờ quan hệ là vào được. Bỗng nhiên mình muốn hỏi một câu, chúng ta cố gắng học tập như vậy có ý nghĩa gì không? Dù sao con nhà giàu đều có đường tắt."
Vì quần áo trên người Diệp Phái San cũng rất đẹp, những người tinh mắt đều nhận ra đó là quân áo của Song Mỹ. Song Mỹ vốn là thương hiệu cao cấp trong nước, chiếc váy này ít nhất cũng phải hai, ba trăm đồng, nếu là phiên bản giới hạn thì ít nhất cũng phải khoảng một nghìn đồng.
Phải biết rằng bây giờ mới là năm 93, mặc dù nền kinh tế quốc dân đã tăng lên một chút nhưng tiên lương cũng chỉ mới tăng lên mức hơn một trăm đồng, đây chắc chắn là hàng xa xỉ.
Nhưng thứ mà trong mắt mọi người là hàng xa xỉ, trong mắt Diệp Phái San lại chẳng là gì. Không phải vì cô bé có tiền để xa xỉ, mà là vì trong mắt cô bé, đây chính là quân áo do nhà mình làm, quần áo do nhà mình làm thì ít nhất cũng tốt hơn quần áo mua bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận