Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 377 -

Chương 377 -Chương 377 -
Chương 377 -
Ngoài ra còn có một tấm biểu ngữ treo ở cổng: "Chào mừng các tân sinh viên của khóa 1978."
Vì đây là năm đầu tiên nối lại kỳ thi tuyển sinh đại học nên họ là khoá đầu tiên. Không có đàn chị, đàn anh gì đó nên thây cô là những người chịu trách nhiệm đăng ký đón học sinh mới.
Cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở khoa tiếng Trung, đó là Liên Thanh.
Ông ấy đeo một cặp kính gọng vàng và mặc bộ vest dài kiểu Tôn Trung Sơn, trông rất lịch lãm.
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh trực tiếp đi về phía ông ấy. Còn nơi đăng ký môn khoa học tự nhiên ở chỗ khác, vì vậy mấy người Diệp Thận Ngôn đi theo hướng khác. Tất cả đã hẹn trước lát nữa sẽ quay lại tìm Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, họ muốn thử đồ ăn trong căng tin trường đại học vào buổi trưa.
Nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, mắt Liên Thanh liên lộ rõ vẻ kinh hìỉ.
"Không ngờ chúng ta lại gặp lại sớm như vậy.
Thẩm Thanh Thanh thì thâm vào tai Thẩm Thính Hồng, Thính Hồng, em còn quen biết thây giáo à?"
"Thầy là người bán nhà cho chúng ta đó!" Thẩm Thính Hồng nhỏ giọng trả lời sau đó liên đến trước mặt Liên Thanh.
"Thầy Liên, chúng em đăng ký nhập học ở đây đúng không ạ?”
"Đúng vậy, đưa cho thây thông báo nhập học, thầy sẽ giúp các em đăng ký." Liên Thanh mỉm cười nói.
Thế là hai người đều lấy phiếu nhập học ra đưa cho Liên Thanh. Việc đăng ký nhanh chóng được hoàn thành, sau khi trở lại, Liên Thanh liên nhìn qua lớp mình phụ trách. Thật trùng hợp, cả Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đều thực sự ở trong lớp ông ấy dạy.
"Các em có muốn ở ký túc xá không? Nếu muốn thì phải đăng ký ở đây." Liên Thanh hỏi. Mặc dù biết rằng rất có thể họ sẽ không sống trong ký túc xá, rốt cuộc đi mấy bước chân là đến trưởng, ở nhà mình bao giờ cũng tốt hơn ở ký túc xá nhiều.
Nhưng đây là quy trình của họ nên ông ấy hỏi theo thường lệ.
"Không, thầy biết chúng em sống cách đây không xa mà."
"Được rồi, sáng nay không có lớp, mã lớp của hai em ở đây. Rất vinh dự được làm người hướng dẫn cho hai em trong ba năm tới. Các em có thể đi vòng quanh một lát, buổi chiêu phải đến lớp lấy sách hay gì đó, đừng quên thời gian.
Liên Thanh xé một tờ giấy, trong đó rất tri kỷ mà ghi chú lớp học của Thẩm Thính Hồng và phương hướng cụ thể.
Đại học Bắc Kinh thực sự rất lớn, muốn tham quan toàn bộ trường sẽ phải mất rất nhiều thời gian.
"Cảm ơn thầy Liên, sau này mong thây chỉ giáo nhiều hơn!" Thẩm Thính Hồng chắp tay.
Hành động khiến Liên Thanh bật cười.
Sau đó, hai người đi ra cửa đợi hai người Diệp Thận Ngôn.
Vốn dĩ đây không phải là vấn đề rắc rối, hơn nữa họ lại đến khá sớm nên hai người Diệp Thận Ngôn cũng sớm hoàn thành xong thủ tục.
Năm người họ dự định sẽ đi dạo quanh Đại học Bắc Kinh.
Thẩm Thính Hồng nói cho Diệp Thận Ngôn, tình cờ Liên Thanh là giáo viên trong lớp của họ, Diệp Thận Ngôn thấy cũng thật là trùng hợp.
Suy cho cùng, Khoa tiếng Trung không chỉ có một lớp, nên đây quả thực là một vận mệnh.
Sau khi dạo quanh Đại học Bắc Kinh, mọi người đều rất hài lòng, thư viện và các cơ sở vật chất khác được trang bị rất đây đủ.
Cũng vì họ không cân chỗ dừng chân nên rất nhàn nhã thư thái, có thể thấy học sinh vội vội vàng vàng có ở khắp mọi nơi trong trường.
Có người xách rương hành lý, có người xách túi da rắn. Tất cả đều là học sinh đến từ khắp mọi miền đất nước.
Đến trưa họ vẫn chưa thăm quan hết Đại học Bắc Kinh, thế nên đi đến nhà ăn trước.
Nhà ăn của Đại học Bắc Kinh cũng rất rộng, bên cửa sổ đã có vài sinh viên đứng sẵn.
Cửa hàng mua đồ ăn cũng có rất nhiều, đây là hy vọng của Tổ Quốc nên nguồn cung cấp đồ ăn cũng khá tốt.
Tất nhiên, phải chọn đồ ăn theo nhu cầu của mình, đồ ăn không hề miễn phí, nếu không thì nhà trường sẽ không cung cấp trợ cấp sinh hoạt.
Có người tiết kiệm thì có thể ăn chay hoặc cơm, có người có điều kiện gia đình khá hơn cũng có thể ăn gì tùy thích.
Món thịt giá 5 hào một phân, món chay chỉ 2 hào, súp chay miễn phí, mấy thứ như canh trứng cũng có giá hai hào.
Năm người gọi bốn món thịt, một món chay và một món canh trứng.
Xem như phi thường phong phú.
Tay nghề của đầu bếp cũng tốt, không thể nói là ngon, nhưng đồ ăn nấu trong nồi lớn có hương vị như vậy đã là không tệ.
Họ đến tương đối sớm, rất nhiêu học sinh lần lượt đi vào, rất nhanh nhà ăn đã chật kín.
"Xem ra lần này có không ít học sinh." Thẩm Thanh Thanh nói.
Thẩm Thính Hồng nhìn quanh rồi nói: "Thật ra, nhiều người trong số họ có lẽ không đến học ở đây, chắc là đưa con đi học.
Thẩm Thanh Thanh quan sát thì phát hiện quả thực là như vậy.
Đúng vậy, nếu căng tin không phù hợp với số lượng học sinh hiện tại thì học sinh mới sẽ vào và không thể đứng ăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận