Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 111 - Quen môt người bạn

Chương 111 - Quen môt người bạnChương 111 - Quen môt người bạn
Chương 111 - Quen một người bạn
Anh cảm thấy hai người họ cũng chẳng có gì phải xấu hổ với nhau, hai người họ là hôn phu hôn thê của nhau. Hơn nữa Thẩm Thính Hồng có vẻ không cự tuyệt anh mà Diệp Thận Ngôn cảm giác cô ấy chỉ cự tuyệt chuyện kết hôn.
Ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng hai người đã đính hôn nhưng đúng thật là chưa chính thức ở chung với nhau, nếu cô ấy không cự tuyệt mới là có vấn đề.
Thời nay các cô gái tương đối nhút nhát, điều này anh nghe được từ những người đồng đội của mình.
Vì vậy Diệp Thận Ngôn không hề nhụt chí, mình cần cho cô ấy đủ thời gian suy nghĩ. Nếu cô ấy vẫn không muốn thì mình cứ trở lại quân khu, chắc một ngày nào đó cô ấy sẽ đồng ý thôi. "Anh biết trạm thu mua có thể mua dược liệu hay không thế?" Diệp Thận Ngôn cũng đã hỏi rồi nên Thẩm Thính Hồng cũng không muốn ra vẻ nữa mà hỏi.
Diệp Thận Ngôn nghi ngờ nhìn cô, Có thu mua nhưng nó không dễ tìm và không phải ai cũng nhận dạng được dược liệu.
Thẩm Thính Hồng gật đầu rồi lấy củ nhân sâm vẫn còn dính đất từ trong sọt ra, kích thước củ nhân sâm này tương đương với củ nhân sâm rừng, Anh nhìn xem có đúng là loại này không, hình như trước đây tôi từng nhìn thấy nó trong sách giáo khoa.'
Diệp Thận Ngôn buông đồ trong tay xuống, cầm lấy củ nhân sâm rồi nhìn nó một cách cẩn thận.M u a e b oo k g i a r e l ien he Z A LO : 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7
Tuy anh không quá hiểu biết nhưng dược liệu và thuốc trong quân khu rất đầy đủ nên anh có thể phân biệt được thật giả. "Cái này em tìm được đúng là dược liệu, em tìm được trên núi à?” Sau khi xem xong Diệp Thận Ngôn liền trả lại cho Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng nhận lấy rồi gật đầu, Đúng rồi đó!"
"Vậy vận khí của em đúng là không tệ, có thể thứ này giá trị không ít tiền." Diệp Thận Ngôn nói.
"Hắn là giá ở trạm thu mua rất thấp đi?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Đúng thật là giá cả ở trạm thu mua tương đối thấp nhưng cũng không nhất định phải bán cho trạm thu mua đúng không?” Diệp Thận Ngôn trêu chọc nhìn Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng:...
"Làm như vậy không phải đào góc tường của chủ nghĩa xã hội sao?" Thẩm Thính Hồng cho rằng anh đang trêu chọc mình nên tức giận nói.
Vì chuyện con lợn rừng trước đó nên người đàn ông này cứ nói vậy với mình.
Vậy nên đương nhiên Thẩm Thính Hồng cảm thấy anh ấy đang trêu chọc mình.
Diệp Thận Ngôn sửng sốt, sau đó đã hoàn hồn rồi lập tức cười to,'Hoá ra em còn nhớt"
Thẩm Thính Hồng:... Nói như vậy thì mình có vẻ rất hẹp hòi.
"Lúc đó tôi chỉ đùa thôi, em không cần để trong lòng làm gì đâu. Thật ra sự tồn tại của chợ đen cũng rất hợp lý, vì con người không phải thánh nhân. Tuy tôi là quân nhân nhưng không hề có ý tưởng phản đối chuyện này, đương nhiên, nếu là người trong nhà thì tôi sẽ ủng hộ hết mình."
Lời nói của Diệp Thận Ngôn cũng mang theo ý nghĩa gì đó, Thẩm Thính Hồng nghe cũng hiểu được, tuy vậy nhưng mài! Cô thật sự cảm thấy người đàn ông này sẽ tán tỉnh. "Tuy nhiên - Diệp Thận Ngôn thay đổi chủ đề.
"Tuy trạm thu mua tương đối an toàn, giá cả ở chợ đen lại tương đối cao nhưng cũng không phải là không có cách nào khác.
"Cái gì cơ?" Thẩm Thính Hồng rất tò mò, theo quan điểm của cô, chỉ có hai cách đơn giản nhất để bán đồ: một là bán ở trạm thu mua, đương nhiên giá cả không được tốt đẹp, một cách khác là đi chợ đen nhưng cách này cực nguy hiểm. Lần nào Thẩm Thính Hồng cũng không kiêng nể gì đi đến đó là vì cô có không gian, nếu không vì lý do này thì còn lâu cô mới dám đi mạo hiểm.
"Tôi quen một người bạn, điều kiện nhà anh ấy không tệ, chả qua là ba anh ấy đã già nên thân thể cũng rất kém. Mấy năm nay anh ấy đã tìm rất nhiều nơi nhưng chưa tài nào tìm được dược liệu tốt. Thứ này của em không tệ, tuy tôi không nhìn được niên đại của nó nhưng chắc là nó đã mười năm tuổi, dù không nhiều nhưng giá trị của nhân sâm rừng chắc phải cao hơn bình thường.' Diệp Thận Ngôn giải thích ngắn gọn tình huống.
Thẩm Thính Hồng nhìn anh, bộ dạng anh ấy nghiêm túc như vậy chắc hẳn là muốn giúp mình liên lạc cho người bạn kia à? Nhưng anh ấy làm như vậy thật ra chẳng có chút lợi nào, thậm chí còn có khả năng gặp phải rắc rối.
"Thật ra cũng không chỉ vì giúp em mà cả nhà người bạn của tôi đã tìm khắp nơi. Đến giờ thân thể của ông lão rất không tốt nên coi như tôi đã giúp anh ấy một chút đi.
Diệp Thận Ngôn nói, nói như vậy cũng do sợ Thẩm Thính Hồng sẽ gặp phải gánh nặng tâm lý.
Tuy nhiên...
"Vậy tôi cảm ơn nhé!" Thẩm Thính Hồng nghĩ nghĩ, cô cảm thấy nếu chuyện này thật sự thành công thì cùng lắm mình mời Diệp Thận Ngôn ăn một bữa thật ngon, ừm, kiểu ăn ở ngoài hàng ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận