Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 90 - Mùi dưa

Chương 90 - Mùi dưaChương 90 - Mùi dưa
Chương 90 - Mùi dưa
"Em đây là đào góc tường của chủ nghĩa xã hội à?' Đột nhiên Diệp Thận Ngôn lại có suy nghĩ muốn trêu chọc cô nên nói một cách rất nghiêm túc.
Thẩm Thính Hồng chẳng hề để ý mà chỉ thẳng vào bát móng lợn rừng trong tay Diệp Thận Ngôn, Anh cũng đào!"
Diệp Thận Ngôn:... Sao trước đây mình lại không biết cô gái này nhanh mồm dẻo miệng như này?
Thật ra anh không có nhiều ấn tượng với Thẩm Thính Hồng, lần gặp nhau trước lúc ở trường là khi đính hôn.
Cô ấy nhìn mình đỏ mặt, ngay cả nói chuyện cũng không nhanh nhẹn.
Lân gặp cô ấy một lần nữa là khi cả hai ở trường học, lúc đó cô ấy đang giận tất cả những người nghi ngờ mình.
Nếu nói lúc mình không chú ý thì cô ấy có chút biến hóa cũng được đi nhưng qua lần ở một mình này, Diệp Thận Ngôn cảm thấy trong mắt cô ấy không còn bất kỳ sự yêu thích nào dành cho mình.
Nói cách khác, thật ra Thẩm Thính Hồng không hề thích anh nhưng người mặt đỏ tim đập mà anh thấy trước đó đúng chuẩn là cô.
Cuối cùng Diệp Thận Ngôn cảm thấy có lẽ cô gái này đã bị con quỷ núi nào đó bám vào người.
Tuy trong thời đại này bị cấm việc mê tín dị đoan nhưng mỗi lần trước khi xuất chinh họ đều cầu nguyện ông trời phù hộ cho có một hành trình thuận lợi đó thôi.
Lại nói đến con lợn rừng trước đó, nếu như cô gái này bị quỷ núi bám vào người thì chuyện có thể vác nguyên con lợn rừng về rất bình thường.
Thẩm Thính Hồng không biết rằng lúc này Diệp Thận Ngôn đã suy đoán mình là con yêu quái ở phương nào.
Nhìn bộ dạng này của anh ấy chắc cũng đã bị thuyết phục rồi, Thẩm Thính Hồng liên nói,Vậy anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài.'
Nhìn Thẩm Thính Hồng quay người rời đi, Diệp Thận Ngôn mới bắt đầu anh bát canh lợn rừng.
Không thể không nói, tay nghề của dì Lưu rất tốt, thậm chí còn ngon hơn nhiều đầu bếp trong quân đội.
Thẩm Thính Hồng vừa đi ra đã bắt gặp phải vài con mắt.
Mọi người đều ở nhà chính đó, Thẩm Thính Hồng bị nhìn đến mức cảm thấy chột dạ.
"Ni Nhị, con lại đây ăn cơm đi. Lưu Nguyệt nói.
Nhưng Thẩm Thính Hồng lại cảm thấy mẹ mình có phân hóng hới.
"Ni Nhi, Diệp Thận Ngôn đang bị thương, con cảm thấy thế nào?" Thẩm Đại Cường hỏi.
Xét cho cùng, trước đây con gái mình có vẻ thích thằng bé này nên giờ ông ấy có đôi chút lo lắng cho cảm xúc của con bé.
"Gì cơ ạ?" Thẩm Thính Hồng vừa lúc bê cái bát lên, bị hỏi đến ngây người.
Nhìn ánh mắt lo lắng của cả nhà là Thẩm Thính Hồng đủ hiểu.
"Không có gì ạ, không phải anh ấy không gặp phải chuyện to tát gì sao?" Con nghĩ chỉ cần dưỡng thương là ổn rồi."
Thẩm Đại gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Những ngày sau đó hơi nhàm chán.
Thẩm Thính Văn đang trong kỳ nghỉ nhưng giờ Diệp Thận Ngôn vẫn đang ở trong nhà nên giờ không tiện để hành động vì Diệp Thận Ngôn không thể sống thiếu người nhà. Nhưng để Thẩm Thính Hồng chăm sóc anh ấy cũng không quá tiện, dù sao thì ăn uống tiêu tiểu đều phải nhờ người giúp, mấy cái khác còn được nhưng Thẩm Thính Hồng không thể giúp anh chuyện ởi vệ sinh.
Vì thế Thẩm Thính Văn đành phải ở trong nhà, còn Thẩm Thính Hồng lại rất rảnh rỗi.
Một khi người này rảnh rỗi thì lại muốn tìm gì đó để làm.
Vừa mới nghĩ phải làm thế nào để ra ngoài, Thẩm Thanh đã tìm tới cửa.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Thanh Thanh giúp đỡ người nhà làm việc đến nỗi bận tối mày tối mặt, đương nhiên không có thời gian để đếm rủ Thẩm Thính Hồng đi chơi.
Dù là con gái của nhà đại đội trưởng, Thẩm Vệ Quân đối xử với cô ấy cũng không tệ nhưng không phải ai cũng có cuộc sống tốt như Thẩm Thính Hồng, có thể không cần làm bất cứ việc gì.
Tuy không để cô ấy xuống đất nhưng trên cơ bản việc thủ công nghiệp trong nhà đều giao cho cô ấy làm.
"Thính Hồng, chúng ta lên thị trấn chơi đi!"
Từ trước đến nay Thẩm Thanh Thanh luôn là người bộp chộp, còn chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy giọng nói của cô ấy rồi.
Mãi đến khi cô ấy không có chút hình tượng nào chạy vào sân của gia đình họ Thẩm thì mới phát hiện trong nhà không chỉ có Thẩm Thính Hồng mà có Thẩm Thính Văn và cả Diệp Thận Ngôn mới được 'dọn' ra.
Cô ấy lập tức cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là vào giây phút nhìn thấy Thẩm Thính Văn, lúc đó cô ấy lập tức ngậm chặt miệng đang hô hố của mình lại.
"Khụ khụ khụ... Này Thẩm Thính Hồng, hôm nay tớ rảnh hay chúng ta lên phố chơi được không?"
Nhìn Thẩm Thanh Thanh đang ngượng ngùng, Thẩm Thính Hồng dường như ngửi được mùi dưa.
Nhìn Thẩm Thanh Thanh, lại nhìn anh trai của mình, đã hiểu rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận