Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 299 - Đừng Hối Hân

Chương 299 - Đừng Hối HânChương 299 - Đừng Hối Hân
Chương 299 - Đừng Hối Hận
Trong lòng Thẩm Tiểu Thuý không có ý tưởng gì, làm gì có chuyện mà chồng sẽ coi chị ấy như con gái ruột nhưng đã nhiều năm trôi qua mà vẫn không có vấn đề gì lớn, nói tóm lại là không tệ.
Tuy nhiên, mẹ chồng và con dâu vẫn luôn khách khí. Thẩm Tiểu Thúy cũng biết mẹ chồng nói như vậy là vì công việc này, nhưng chị ấy không so đo rốt cuộc nhà chồng đối xử với chị rất ổn.
Vì Thẩm Thanh Thanh xin nghỉ việc vê nhà nên mỗi khi không có việc gì Thẩm Thính Hồng đều chạy đến đây, cả vẽ cũng ở đây. Vì thế, Diệp Thận Ngôn vô cùng bất mãn, còn đặc biệt đi anh vợ tâm sự.
"Anh này, anh có thể kiểm soát vợ mình nhiều hơn một chút được không!"
"Để làm gì?" Thẩm Thính Văn có chút kinh ngạc, sao ông em rể còn đến đây mách tội vợ mình chứ?”
"Em sắp mất vợ rồi!" Diệp Thận Ngôn khóc không ra nước mắt.
"Chú nói nhảm cái gì vậy." Thẩm Thính Văn cau mày.
"Không được, vợ của anh quá có mị lực. Hiện tại vợ của em mỗi ngày đều ở bên cạnh chị dâu, không để ý tới em” Diệp Thận Ngôn cảm thấy tủi thân.
Bây giờ hai người đều rất bận rộn nhưng khi có thời gian, vợ lại chạy về nhà bố mẹ đẻ, dù có thể đi theo nhưng cũng không thể chen vào giữa cuộc trò chuyện giữa hai cô gái, điêu này làm cho anh có chút khó chịu.
"Như vậy không tốt sao!" Thẩm Thính Văn gật đâu,Em gái tôi quả thực là người hiểu chuyện nhất, biết chị dâu buồn chán nên đi cùng chị dâu."
"Anh cả, anh đã nghĩ đến cảm xúc của em chưa?"
Diệp Thận Ngôn bực bội nhìn Thẩm Thính Văn.
"Không!" Thẩm Thính Văn rất thẳng thắn trả lời,
"Chú không phải vợ của anh, sao anh phải quan tâm đến chú chứ?"
Được rồi! Đừng hối hận!"
Diệp Thận Ngôn gay gắt nói.
Lúc đầu, Thẩm Thính Văn không biết Diệp Thận Ngôn nói về cái gì.
Kết quả là trong vài ngày tới, anh ấy đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Không thấy vợ đâu! Như người ta vẫn nói, ăn miếng trả miếng.
Thẩm Thính Hồng đưa Thẩm Thanh Thanh đi Thành Đô chơi, vốn dĩ bọn họ có thể gửi bản vẽ đến đó, nhưng Diệp Thận Ngôn nói đã lâu không ra ngoài chơi, vừa lúc Thẩm Thanh Thanh cũng đang ở nhà buồn chán vậy họ cũng đưa Thẩm Thanh Thanh theo cùng đến Thành Đô xem xem. Tiện thể cũng có thể quan sát bên đó hàng hóa buôn bán như thế nào, cũng có thể hiểu được đại khái, biết đâu sau này hữu ích thì sao.
Thẩm Thính Hồng suy nghĩ một chút, không chút do dự đồng ý.
Thẩm Thính Văn ngồi trong phòng làm việc của trường tiểu học trong làng, cây bút trên tay sắp gấy.
Diệp Thận Ngôn, tên này không nói võ đức!
Diệp Thận Ngôn vui vẻ đưa Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đi, để Thẩm Thính Văn tức giận ở nhà.
Dù sao khi đi ra ngoài, có giấy đăng ký kết hôn thì anh sẽ được ở chung phòng với vợ, chị dâu ở bên cạnh. Diệp Thận Ngôn thấy thế này tốt hơn ở trong thôn nhiều, ít nhất còn có thể đi dạo phố với vợ.
Tốt hơn việc cả ngày không thấy bóng dáng người đâu nhiều, lúc gặp thì lại đang trò chuyện hăng say với Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh cũng rất vui vẻ, từ khi đi làm về gân như không có thời gian nghỉ ngơi. Hơn nữa từ khi mang thai, Thẩm Thính Văn lại chú ý rất kỹ, lần này có thể chuồn ra ngoài chơi với Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn quả rất vui.
Đúng vậy, Thẩm Thanh Thanh lẻn ra ngoài, tranh thủ lúc Thẩm Thính Văn không biết trốn đi.
Mẹ chồng đã biết, nếu không Lưu Nguyệt sẽ lục tung cả thôn đi để tìm người phụ nữ mang thai vừa biến mất.
"Mẹ, sao lúc họ đi rôi mẹ không nói cho con biết?" Tan học, Thẩm Thính Văn về nhà, bắt đầu lên án mẹ.
Lưu Nguyệt nhàn nhã may bộ quần áo nhỏ trong tay, là chuẩn bị cho đứa nhỏ trong bụng Thẩm Thanh Thanh, những thứ này phải chuẩn bị trước.
Cắt đứt một sợi chỉ, Lưu Nguyệt tự tin nói,'Sao mẹ phải nói với con, không tự trách bản thân mình đầu tiên đi. Con bé Thanh Thanh chỉ mang thai mà con như cầm tù con bé. Mà Thanh Thanh ra ngoài chơi có phải chuyện gì to tác đâu?"
"Cô ấy nói với mẹ như thế à?" Thẩm Thính Văn đỡ trán, cái cô vợ này, mình để cô ấy vào tù khi nào vậy.
"Nói hay không thì mẹ vẫn chứng kiến được. Lúc con không ở nhà thì không sao, lúc có nhà thì đi vệ sinh cũng phải đi theo. Nếu là Thanh Thanh mẹ đã bỏ chạy từ đời."
"Có người mẹ chông như mẹ, vợ con bỏ chạy cũng là chuyện thường." Lần đầu tiên Thẩm Thính Văn không muốn sống mà mắng mẹ mình, mặc dù giọng điệu chỉ như trêu đùa.
"Con muốn bị ăn đánh à?" Lưu Nguyệt không tức giận, ngược lại cười đắc ý,Nếu con còn tranh luận với mẹ nữa thì sau này mẹ sẽ tự mình động viên con dâu ra ngoài chơi."
Thẩm Thính Văn: ...
Không thể trêu vào, anh ấy không thể trêu vào bất kể người phụ nữ nào trong nhài
Bạn cần đăng nhập để bình luận