Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 92 - Dao Cung Tiêu Xã

Chương 92 - Dao Cung Tiêu XãChương 92 - Dao Cung Tiêu Xã
Chương 92 - Dạo Cung Tiêu Xã
Đương nhiên cô có thể hỗ trợ nhưng chuyện này vẫn phụ thuộc chủ yếu vào ông anh trai nhà mình. Nếu anh ấy thích Thẩm Thanh Thanh thì quá tốt nhưng nếu thật sự làm cách nào mà anh ấy cũng thích Thẩm Thanh Thanh thì không còn cách nào cả.
"Được, nếu chuyện này thành công, chắc chắn tớ sẽ cho cậu một khoản lì xì thật lớn!" Thẩm Thanh Thanh hào khí vạn trượng mà vỗ ngực của mình.
Thẩm Thính Hồng cũng học theo bộ dạng của cô ấy mà vỗ ngực của mình/Được, chắc chắn tớ sẽ làm hết sức.
Thế là hai người vui vẻ cùng nhau lên thị trấn, trước đây khi ra khỏi thôn Thẩm Thính Hồng đã đi thẳng lên huyện thành nên chưa bao giờ đi dạo quanh thị trấn một cách nghiêm túc. Thật ra nơi gọi là thị trấn này cũng không khá hơn các vùng nông thôn là mấy, chỉ là có nhiều hơn vài căn nhà xi măng mái ngói tuy vậy nhưng bên trong cũng toạ lạc không ít nhà ở vách đất.
Thứ khác biệt duy nhất với thôn của họ chính là ở thị trấn có các con đường phố.
Hai bên đường đường phố cũng có vài cửa hàng mặt tiên nhưng đó đều là cửa hàng quốc doanh vì bây giờ nhà nước vẫn đang cấm buôn bán.
Ven đường có thể nhìn thấy trên các cửa hàng đều có tấm bảng ghi hai chữ "Quốc doanh'.
Có cửa hàng nhỏ, có tiệm cơm, có tiệm chụp ảnh các kiểu, đương nhiên cũng có cửa hàng may vá nhưng nghe tiếng thì có vẻ việc kinh doanh không được tốt lắm, dù sao trong thị trấn không có nhiều người sinh sống.
“Hay là chúng ta đi dạo Cung Tiêu Xã đi?" Thẩm Thanh Thanh đề nghị nói.
Ở nơi đây không có cửa hàng bách hoá, chỉ ở huyện thành mới có một cái. uovd
Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy rất hào hứng vì thế cô đi cùng với Thẩm Thanh Thanh lên Cung Tiêu Xã.
Xem như cô khá quen thuộc với thị trấn bởi vì nguyên chủ đến đây rất nhiều lân, nhưng chuyện ở trong ký ức và tận mắt nhìn thấy là hai khái niệm khác nhau.
Thẩm Thính Hồng thật sự cảm nhận được hơi thở của niên đại này.
Cũng Tiêu Xã không quá bé, cũng có hai tâng và cũng được coi là căn nhà khá hiếm hoi ở thị trấn.
Các toà nhà bốn phía trông không tệ, đặc biệt là Cung Tiêu Xã tuy đã rất cũ kỹ nhưng vẫn có thể nhìn ra được nơi này đã từng là nhà của người giàu có nào đó. Phong cách toà nhà nhỏ kiểu tân cổ điển có vẻ hơi lạc lống so với các căn nhà khác trong thị trấn.
Tuy nhiên sau này chủ nghĩa tư bản bị bài trừ nên toà nhà này đã bị tịch thu vào công quỹ.
Trên bức tường trắng ở bên ngoài được khắc các loại hoa văn, có rất nhiều cờ đỏ năm sao và cả các bức hoạ của các rất nhiều người.
Trong đó có một bức hoạ tương đối sinh động, là một chàng trai trẻ đội mũ Lôi Phong và mặc đồ lao động, một tay nắm chặt đặt trước ngực, một chân bước về phía trước tạo ra một tư thế xung phong.
Bên cạnh còn viết một câu,'Học tập theo tấm gương tốt Lôi Phong."
Đúng thật là rất đặc sắc.
Sau khi bước vào Cung Tiêu Xã, các loại hàng hoá đa dạng xuất hiện. Trước mỗi quầy đều có nhân viên bán hàng nhưng đa số ánh mắt của nhân viên bán hàng rất kiêu căng.
Rốt cuộc để có một công việc chính thích ở niên đại này, mà còn là công việc béo bở ở Cung Tiêu Xã nên khó trách khỏi sẽ khinh thường người khác và dễ dàng kiêu ngạo.
Cả hai người đều là con cưng ở trong nhà, tuy không thể nói là giàu có nhưng đương nhiên cũng phải có chút tiền giấy trong người, đặc biệt là Thẩm Thính Hồng.
Trước đây khi bán lợn rừng, Lưu Nguyệt đã chia cho cô một nửa số tiền đó, số tem phiếu đổi được cũng không ít nên cả hai người không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào mà thoải mái đi mua sắm.
Quần áo họ mặc cũng không tệ, ít nhất không giống phần lớn quân áo vá chồng chất của dân quê cho nên thái độ của nhân viên của người bán hàng không tốt nhưng cũng không thể nói là kém được.
Đi đến nơi bán phụ kiện cài tóc, Thẩm Thanh Thanh đã bị hấp dẫn bởi dây buộc tóc màu hồng và vài loại kẹp khác. Trước đây, cô ấy không quá chú ý đến nó nhưng vừa rồi mới thương lượng với Thẩm Thính Hồng sẽ theo đuổi người trong lòng của mình nên lúc này cũng phải chú ý đến việc giữ gìn hình tượng.
"Đồng chí đã vất vả rồi, xin hỏi dây buộc tóc này bán như thế nào?" Thẩm Thanh Thanh hỏi nhân viên bán hàng ở quây.
Nhân viên bán hàng chỉ khẽ nhướng mi, sau đó lại cúi đầu tiếp tục cạy móng tay.
"Tất cả kẻ phản động là hổ giấy! Năm xul"
"Cho tôi lấy một... À không hai cái." Thẩm Thanh Thanh nghĩ ngợi, mình mua cho bản thân rồi cũng nên mua mua cho cả Thẩm Thính Hồng một cái mới vì vậy nên cô ấy nói với nhân viên bán hàng.
Thẩm Thính Hồng lập tức cảm thấy thú vị, trong thời đại này giao tiếp với nhau còn dùng các kiểu ám hiệu, đúng là thú vị thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận