Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 214- Tịch Tĩnh An 1

Chương 214- Tịch Tĩnh An 1Chương 214- Tịch Tĩnh An 1
Chương 214 - Tịch Tĩnh An 1
Hai ngày tiếp theo, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đi thăm tất cả danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Không biết Diệp Thận Ngôn mua một cái máy ảnh từ bao giờ, thứ này khiến Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất vui vẻ.
Ngày đầu bọn họ đi Thiên An Môn, tuy đời này không có nhiều du khách như đời sau. Nhưng chính vì nguyên nhân này mà ngược lại nó mang đến cho người ta cảm giác thân bí.
Trả tiền vé vào cửa xong, hai người liền đi vào.
Đây hẳn là nơi mà người thời đại này đều muốn đến để ngắm lá cờ Tổ Quốc được tung bay trong gió.
Xem các anh lính tinh thân sáng láng, xem Tổ Quốc ngày một phát triển.
"Đáng tiếc chỉ có hai người chúng ta, nếu chúng ta đưa ba mẹ theo, chắc chắn họ sẽ vô cùng vui vẻ." Thẩm Thính Hồng nói.
"Không sao, sau này còn nhiều cơ hội, có thời gian chúng ta sẽ đưa chú và dì đến đây." Diệp Thận Ngôn nói.
Anh chỉ dám suy nghĩ trong lòng, may mắn là lân này chỉ có hai người tới. Lân sau mọi người cùng đến cũng được, nếu không thì làm sao có thể trải nghiệm thế giới ngọt ngào của hai người như này được.
Diệp Thận Ngôn chụp cho Thẩm Thính Hồng không ít ảnh nhưng hai người lại chưa bao giờ có cơ hội chụp ảnh chung.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bóng bẩy đi tới,Hai người có cần tôi giúp chụp một kiểu ảnh không?"
Tuy rằng trang phục của người đàn ông này không đắt tiên nhưng chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Thính Hồng đã đoán được người đàn ông này rất giàu có. Chưa kể đến chất liệu quần áo trên người anh ta là loại tốt, chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta chính là rolex. Dù có là loại rẻ nhất của hãng này thì đó chẳng phải một cái giá mà người bình thường có thể chịu được.
Cảm giác đầu tiên của Diệp Thận Ngôn là khó chịu, cũng không biết vì lí do nào, chỉ cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn Thẩm Thính Hồng khiến anh rất khó chịu.
"Không cần, cảm ơn!"
"Để tôi giúp hai người chụp một bức ảnh chung làm kỷ niệm, nếu không thì sẽ tiếc lắm đó." Tịch Tĩnh An chẳng hề tức giận vì bị Diệp Thận Ngôn từ chối, ngược lại còn cười nói.
Thật ra, Thẩm Thính Hồng đâu suy nghĩ được nhiều như vậy, cô ngẩng đầu nhn Diệp Thận Ngôn ở bên cạnh,'Chúng ta còn chưa có ảnh chụp chung đâu đấy. Hay phiên vị đồng chí này một chút đi?" Rốt cuộc khó khăn lắm mới được đi chơi cùng nhau, nếu không chụp với nhau được một kiểu ảnh thì thật đáng tiếc.
Tịch Tĩnh An nhìn vê phía Diệp Thận Ngôn, tuy nụ cười của người này có vẻ dịu dàng nhưng Diệp Thận Ngôn lại cảm nhận rõ ràng được sự khiêu khích của anh ta.
Tuy cảm thấy rất khó chịu nhưng Thẩm Thính Hồng đã lên tiếng, đương nhiên anh chỉ có thể thuận theo.
Tịch Tĩnh An lấy máy ảnh rồi chụp ảnh cho hai người. Trong ảnh chụp, mặt Diệp Thận Ngôn xụ xuống, cực kỳ nghiêm túc, còn Thẩm Thính Hồng cười rất tươi, má lúm đồng tiền xinh như hoa.
Nhìn cô gái trong bức ảnh, trái tim Tịch Tĩnh An đập loạn xạ.
Anh ta cũng không biết mình bị làm sao, từ lúc nhìn thấy Thẩm Thính Hồng liên không rời được mắt, nhìn thấy Diệp Thận Ngôn đứng ở cạnh Thẩm Thính Hồng, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy khó chịu.
Ngay cả việc đê nghị giúp chụp ảnh dường như cũng vượt quá tâm kiểm soát.
"Được rồi!"
Sau khi chụp liên tục được mấy kiểu ảnh, Tịch Tĩnh An trả lại máy ảnh cho Diệp Thận Ngôn.
"Cảm ơn!" Tuy cảm thấy Tịch Tĩnh An không có ý tốt nhưng theo phép lịch sự, Diệp Thận Ngôn vẫn cảm ơn.
"Tôi đi trước đây!" Tịch Tĩnh An nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Thính Hồng không rời,'Có duyên gặp lại!"
"Có duyên gặp lại!" Thẩm Thính Hồng cười nói.
Sau khi Tịch Tĩnh An rời đi, Thẩm Thính Hồng nhận thấy Diệp Thận Ngôn có vẻ không vui lắm. "Có chuyện gì vậy?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Không sao đâu!" Diệp Thận Ngôn lắc đầu, anh chỉ khó chịu với cách Tịch Tĩnh An nhìn cô tiên nhỏ của mình, nhưng cô tiên nhỏ không biết gì cả, làm sao anh có thể có ý kiến gì với cô tiên nhỏ chứ.
Đi bộ lâu như vậy, Thẩm Thính Hồng cảm thấy hơi mệt nên đề nghị quay lại.
"Chúng ta đi ăn trước nhé?" Diệp Thận Ngôn hỏi.
"Được rồi, anh ăn gì?"
"Tuỳ em quyết định."
Hai người đi càng ngày càng xa nhưng họ vẫn thu hút được sự chú ý của rất nhiêu người.
"Tuổi trẻ thật tốt!" Một cặp vợ chồng đầu tóc hoa râm cảm khái nói.
Tìm một cửa hàng bán thịt dê, hai người ăn xong liên trở vê.
Nghỉ ngơi ở nhà khách trong chốc lát, đến khi thấy bên cạnh không còn động tĩnh gì, Thẩm Thính Hồng mới ra khỏi cửa.
Diệp Thận Ngôn ở cách vách trợn tròn mắt, nghe động tĩnh ở bên ngoài khoé môi anh liền nhếch lên, cô tiên nhỏ lại ra ngoài làm chuyện đại sự sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận