Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 109 - Cuôc sống của tiên nữ

Chương 109 - Cuôc sống của tiên nữChương 109 - Cuôc sống của tiên nữ
Chương 1009 - Cuộc sống của
tiên nữ
Trong không gian của cô cũng có trông dược liệu nhưng tất cả đều do cô bỏ tiên ra trông, mà chắc chắn phẩm chất của nó sẽ không bằng đồ hoang dã được.
Dù sao trên núi cũng chẳng còn người nào khác nên Thẩm Thính Hồng đi thẳng vào không gian, sau đó đào một cái hố đất để trông nhân sâm rừng.
Cô cũng không biết mình làm vậy có đúng hay không nhưng cô cũng chỉ làm được đến vậy thôi.
Thẩm Thính Hồng còn đặc biệt lấy một ít nước giếng để tưới vào, cô lo lắng tiểu bảo bối này chưa thích ứng được việc thay đổi môi trường sống nên nhổ hết mấy loại rau củ bên cạnh.
Đại ca đã đến rồi, tất cả tránh ra đi! Lúc sau cô lại dựng tai lên nghe động tính bên ngoài, xác định mọi chuyện an toàn cô mới ra khỏi không gian.
Mình sẽ không bào chế thuốc nên cứ để củ nhân sâm rừng này sống sót là tốt nhất. Những loại hạt giống dược liệu mà cô mua trước đó đã được gieo trông kha khá, dù là dược tính hay phẩm chất đều kém xa củ nhân sâm rừng này.
Thẩm Thính Hồng thật sự hy vọng thứ này sẽ sống sót, nếu mình không tìm được cơ hội này thì cũng không nhất thiết phải bán nó đi bằng được. Để nó lại lưu trữ cũng được, có khi mình còn thu hoạch được hạt giống. Thật sự cô tin tưởng tuyệt đối về nước và đất ở trong không gian, chỉ cần nó có thể sống sót thì chắc chắn phẩm chất sẽ không bị giảm đi.
Có lẽ gặp được nhân sâm rừng đã tiêu hao hết vận khí tốt của cô, sau đó ngay cả nấm cũng không tìm thấy. Không biết có phải thức ăn dự trữ của mọi người đã cạn hết hay không mà người lên núi tìm đồ ăn tăng lên gấp nhiều lần.
Đoán chừng cây nhân sâm rừng kia có thể tồn tại là vì nhiều người không biết được công dụng của nó.
Mấy năm nay cuộc sống của mọi người đã khá hơn rất nhiều, cách đây vài năm mới là thời điểm cuộc sống mọi người khốn khó nhất, trên núi chỉ cân có gì có thể nhét vào bụng thì sẽ có người ăn.
Đừng nói là rau dại, ngay cả vỏ cây cũng có người dám ăn.
Hiện giờ, thỉnh thoảng lại tìm được vài loại rau dại linh tinh là vì mấy năm nay, chỉ cân mọi người chăm chỉ làm việc thì cuộc sống cũng không đến nỗi nào.
Nhặt thêm một ít củi đốt, Thẩm Thính Hồng liên xuống núi, đương nhiên không thể tránh khỏi việc gặp một số người đi làm công, Thẩm Thính Hồng cũng đã quen với việc này.
Một số ít người không vui vẻ khi nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Thính Hồng, tất cả đều là dân quê giống nhau, sao mà cô gái này lại có thể không xuống đất làm việc.
Trước đây thấy cô lên núi nhặt củi còn tưởng rằng hai vợ chông Lưu Nguyệt thấy con gái mình không đi học nên bảo cô phải đi làm việc.
Kết quả, cô gái này không chỉ không xuống đất làm việc kiếm công điểm, thậm chí còn không phải lên núi nhặt củi mỗi ngày.
So với mọi người phơi nắng đen thùi lùi, quả thật cuộc sống của Thẩm Thính Hồng chẳng khác gì một vị tiên nữ.
Đi chưa được mấy bước thế mà Thẩm Thính Hồng lại thấy Thẩm Bích Liên vốn còn đang khom lưng cắt lúa mì. Lúc Thẩm Thính Hồng đi ngang qua lưng cô ta thẳng dậy, vừa nhìn thấy Thẩm Thính Hồng ánh mắt lập tức trở nên ác độc.
Thật ra trước đây Thẩm Bích Liên được giao công việc tương đối nhẹ nhàng nhưng từ khi Diệp Thận Ngôn trở về, Thẩm Thanh Thanh đã đến cảnh cáo cô ta một hồi, sau đó đại đội trưởng còn cố ý sắp xếp cho cô ta một vài công việc nặng. Thẩm Bích Liên cảm thấy nhất định chuyện này là do Thẩm Thính Hồng châm ngòi nên giờ đã hết chết cô rồi.
Thẩm Thính Hồng không định đôi co với cô ta, chỉ chuyên tâm đi hướng về nhà của mình nhưng Thẩm Bích Liên lại không muốn Thẩm Thính Hồng có thể tự tại như vậy.
"Thẩm Thính Hồng!"
Nghe được giọng nói của Thẩm Bích Liên, cô cũng không thèm phản ứng cô ta làm gì mà cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước.
"Thẩm Thính Hồng, mày có ý gì vậy? Mày coi thường tao à?" Thẩm Bích Liên gào mồm lên nói.
Thẩm Thính Hồng cũng cạn lời với bà chị này, xoay người lại nhìn vê Thẩm Bích Liên mặt mày đang xám tro nói,Làm sao mà tôi phải quan tâm đến chị?"
Cô thật sự cảm thấy người này có ý tứ cực kỳ, chưa bao giờ cô gặp được con người như vậy. Người khác không thích phản ứng lại mình thì không được sao?
"Mày!" Thẩm Bích Liên tức giận đến nỗi cảm thấy sự tức giận của mình không đều.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây!" Dứt lời Thẩm Thính Hồng liền đi.
Bộ dáng ra vẻ ta đây của cô càng khiến cho Thẩm Bích Liên cảm thấy cô khinh thường chị ta.
Có cái gì mà đắc ý chứ, chẳng phải đều là người chân lấm tay bùn giống nhau sao? Suốt ngày giả vờ giả vịt làm cái gì!
Thẩm Bích Liên chỉ có thể quay lại tiếp tục làm việc, loại cảm giác này như đấm vào bông khiến chị ta khó chịu khôn cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận