Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 374-

Chương 374-Chương 374-
Chương 374 -
"Sao mẹ không để con cầm cho?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Không cần, mẹ con tự làm được. Với thân hình nhỏ bé của con thì có thể có sức lực gì chứ 2?”
Mặc dù trước đó Thẩm Thính Hồng đã từng săn heo rừng, nhưng trong mắt Lưu Nguyệt, cô vẫn là đứa trẻ cân được bảo vệ.
Giữa hai mẹ con không còn bí mật gì nữa, rất thân thiết, Thẩm Thính Hồng khoác tay Lưu Nguyệt cùng đi, rất nhanh sau đó đã trở lại tứ hợp viện.
Vừa lúc bác gái giúp giới thiệu đội kỹ sư mở cửa bước ra ngoài, bà ấy khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Thính Hồng.
Suy cho cùng, trước đây con trai bà ấy đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc sửa sang lại ngôi nhà. Vì thế liền mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Thẩm, mọi người chuyển vào nhà mới rồi đấy à?"
"Dạ, bác gái muốn ra ngoài đấy ạ?"
"Ừ, bác ra ngoài đi dạo xem có mua được gì không."
"Vậy bác đi nhanh đi, cháu và mẹ về nhà trước đây. Nếu rảnh rỗi thì bác cứ sang nhà cháu chơi."
Thẩm Thính Hồng lễ phép nói.
Bác gái mỉm cười gật đầu, tuy biết lời Thẩm Thính Hồng nói đều là khách khí nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Thấy Lưu Nguyệt và Thẩm Thính Hồng mang về nhiêu đồ như vậy, mấy người Thẩm Thanh Thanh không khỏi giơ ngón tay cái lên,Hai người thật đỉnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà có được nhiều thứ tốt như vậy?
"Đúng vậy, là nhờ may mắn.” Lưu Nguyệt không nói nhiều. Thế là ba người phụ nữ vào bếp, thực ra không phải đàn ông không biết nấu ăn, nhưng ngoại trừ Diệp Thận Ngôn, những bữa ăn do những người đàn ông này nấu chỉ có thể miễn cưỡng ăn được.
Tài nấu nướng của Diệp Thận Ngôn cũng không khấm khá hơn bao nhiêu. Theo lời Lưu Nguyệt, để bọn họ nấu đồ ăn là lãng phí nguyên liệu.
Nhà bếp cũng đã được sửa sang lại, không biết trước đây có bao nhiêu hộ gia đình sử dụng. Dù sao bên trong rất bừa bộn, nơi nơi đều hỏng hóc cả. Lần đầu tiên thấy cảnh này, Thẩm Thính Hồng thật sự rất buồn, một căn nhà tốt đến nhường này, sao lại bị phá huỷ đến thế cơ chứ?
Nhưng bây giờ nhà bếp đã được sửa sang lại hoàn toàn, vì lo Lưu Nguyệt không quen dùng than nên Thẩm Thính Hồng đã đặc biệt nhờ đội kỹ sư giúp đỡ chế tạo một chiếc bếp lò, theo phong cách quê hương của họ.
Quả thực Lưu Nguyệt ất hài lòng: "Xem ra thói quen sinh hoạt ở đây cũng không khác chúng ta bao nhiêu.”
Thẩm Thính Hồng chỉ cười không nói gì.
Mùi thơm rất nhanh lan ra, Thẩm Thính Võ đã đói meo vì mấy ngày nay chưa được nếm món ăn do mẹ và em gái nấu.
Không phải đồ ăn trong tiệm cơm quốc doanh không ngon, mà là luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, dù sao Thẩm Thính Võ cũng thích ăn ở nhà hơn.
Thế là anh ấy vội vàng dọn bàn ghế rồi bày bát đĩa ra.
Mọi người cười lớn, còn nói anh ấy vội đến nỗi đồ ăn chưa lên đã vào bàn.
Lúc này Thẩm Thính Võ liền nhanh nhẹn/Nóng vội là phải ăn đậu hũ nóng nhưng nếu không chuẩn bị gì cả, đến lượt mình ăn đậu phụ sẽ nguội mất."
Không biết đã học được cách ngụy biện này ở đâu nhưng vẫn ổn, dù sao chuyện cũng khá giống vậy.
Cuối cùng, khi thức ăn được dọn ra, cả gia đình quây quần bên nhau, tất cả đều cười đùa.
Trước đây khi ở nhà khách, họ luôn cảm thấy bất an. Dù sao đây không phải là nhà của mình, lại ở một thành phố xa lạ, tất cả cảm thấy mình giống như một cây bèo không rễ.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ bọn họ đã có một chỗ ở Bắc Kinh, ổn định, không thể bị người khác lấy đi. Chỉ có như vậy bọn họ mới cảm thấy thoải mái, thư thái hơn, không khí trong bữa ăn cũng đặc biệt hài hòa.
Phụ nữ ăn xong không quan tâm đến việc rửa bát, đây là quy định lâu đời của nhà họ Thẩm. Nấu nướng là việc của phụ nữ, nên rửa bát và quản lý đều là do đàn ông làm.
Mấy người phụ nữ đi thăm phòng mình sắp ở.
Cô và Diệp Thận Ngôn đang ở trong phòng ngủ ở sân chính, chính là phòng ngủ tìm thấy giường bạt bộ kia. Hiện tại đã được thay thế bằng một chiếc giường lớn mới toanh, chất liệu tuy bình thường nhưng kiểu dáng vẫn rất tốt, mang theo phong cách Trung Hoa, nhìn không có chỗ nào không hợp với căn phòng này cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận