Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 638 -

Chương 638 -Chương 638 -
Chương 638 -
Lúc này Du Hoán Yến ngồi xổm bên cạnh Diệp Phái San, nhìn anh ta vô cùng bình tính.
"Diệp thiếu gia, tôi nghĩ rằng cậu rất lợi hại, không ngỡ cũng chỉ có như thế, đến bây giờ mới tìm được đến đây, chẳng phải trễ rồi sao."
Du Hoán Yến trào phúng nói,'Không phải có bản lĩnh lớn à? Không phải chỉ cân một câu nói có thể quyết định sự nghiệp người khác sao? Tôi thấy cậu không khác người khác là bao?"
Diệp Hoa Lâm hiểu ra ngay lập tức, dù sao trước giờ cậu không đối phó với người nổi tiếng, lập tức biết được thân phận người trước mặt. Nếu không phải anh ta lôi thôi thành như vậy có lẽ lúc bước vào đã nhanh chóng nhận ra.
"Anh có việc gì cứ tìm đến tôi, đừng làm hại em gái tôi. Diệp Hoa Lâm lạnh mặt nói.
"Tôi muốn làm hại thì sao?" Du Hoán Yến sờ soạng mặt Diệp Phái San, Diệp Phái San ghê tởm nhắm mắt lại.
'Anh dừng tay lại đi! Diệp Hoa Lâm luống cuống, lại bởi vì anh đắc tội với người này, hơn nữa cũng là vì anh không bảo vệ Nhị Bảo an toàn, nếu Nhị Bảo thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời anh sẽ sống trong dẫn vặt.
Nhìn bộ dạng của Nhị Bảo, trước giờ anh chưa từng thấy bộ dạng chật vật của cô bé, trong lòng anh khó chịu nói không nên lời.
"Anh muốn cái gì, nhanh thả cô ấy ra, chỉ cần anh thả cô ấy, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh."
Từ lúc Tịch Quán Dục bước vào đến giờ đôi mắt không rời khỏi người Diệp Phái San, không biết đau lòng đến thế nào. Cô vẫn luôn được bọn họ xem như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đây lại bị người khác bắt nạt, quả thực đáng chất.
"Vậy thì tôi nói thẳng, tôi muốn đòi tiền, với lại các người phải chuẩn bị xe đưa tôi rời khỏi Bắc Kinh, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diệp Phái San.'
Ánh mắt anh ta rất kiên quyết, nếu anh ta ở lại đây chắc chắn sẽ không có đường sống sót, anh ta đã đắc tội nhiều gia tộc có tiếng tăm. Nếu Diệp Phái San có thể trở về bình an, anh ta không lấy được tiên không phải anh ta phải mất mạng sao, chỉ còn cách trốn ra nước ngoài.
"Anh muốn bao nhiêu tiền?" Tịch Quán Dục lại hỏi.
"100 vạn thế nào?" Đột nhiên mặt Du Hoán Yến lộ ra nét tươi cười điên cuồng, nhìn qua mặt mấy người ở đây, Không đúng, 100 vạn sao đủ mua mạng Diệp đại tiểu thư đây, một ngàn vạn đi, nhà các người sẽ không thiếu chút tiền ấy đúng không?"
Đương nhiên là bọn họ có đủ, Tịch Quán Dục lập tức gật đầu,'Được, tôi đồng ý."
Anh nhìn thoáng qua chỗ Diệp Phái San, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Du Hoán Yến, nói đông nói tây với anh ta.
Diệp Phái San vẫn luôn rất cẩn thận, cuối cùng dây thừng cũng đứt ra. Du Hoán Yến không chuẩn bị trước, đã bị ăn một chân đá vào mặt, trong lúc đau đớn, Diệp Phái San đã chạy vào lòng Tịch Quán Dục muốn an ủi.
Vẻ mặt Du Hoán Yến vặn vẹo, anh ta cũng biết mình xong rồi, hoàn toàn xong rồi. Nếu được ra nước ngoài, còn có một số tiền lớn, anh ta sẽ bắt đầu cuộc sống thượng lưu. Bây giờ con tin cũng không còn, bao nhiêu kế hoạch anh ta vẽ trong đầu đều bay sạch.
"Con tiện nhân này, biết vậy tao để cho mày ngủ đi rồi, mày lại còn âm mưu quỷ kế như vậy!"
Du Hoán Yến kêu gào, vị người bọn họ mang theo trói lại, sau đó dù là chính họ xử lý hay là giao cho công an thì kết cục của Du Hoán Yến cũng sẽ không tốt đẹp.
Sau khi Diệp Phái San thoát được, trái tim đập bùm bùm, cứ nằm trong lòng ngực Tịch Quán Dục, như đang tìm cảm giác an toàn.
Trong tay cô bé còn cầm một cái kẹp, chính là thứ cô bé dùng để làm đứt sợi dây.
Du Hoán Yến thật là vừa ngu vừa xấu, không biết kiểm tra một chút, còn nghĩ rằng mình trói rất chắc chắn, không ngờ cô bé đã bắt đầu cắt từ đầu.
"San San, cậu sắp hù chết mọi người, sau này không được đi đâu một mình, muốn đi đâu chúng ta đi cùng nhau được không?" Hạ Giai sợ hãi nói.
Trước đó cô ấy vẫn luôn cố nén, bây giờ thật sự nhịn không nổi. Chẳng may San San không thể trở về, không biết cô ấy sẽ tự trách mình đến mức nào.
Là bởi vì cô ấy, cho nên San San mới phải đi một mình.
"Tớ không sao." Diệp Phái San nói, nhưng hốc mắt vẫn ửng hồng, dù sao cũng vừa mới khóc trong lòng Tịch Quán Dục một hồi.
Tịch Quán Dục đau lòng câm một cái áo khoác cho Diệp Phái San,Chúng ta vê nhà!"
"Dạ, về nhài"
Từ lúc đến thế giới này vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, là lân đầu tiên Diệp Phái San trải qua chuyện này, tất nhiên trong lòng cũng sợ hãi, bây giờ cả người nhẹ nhõm, có hơi mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận