Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 672 -

Chương 672 -Chương 672 -
Chương 672 -
"Cuối cùng con tiện nhân đó tốt ở chỗ nào? Tại sao mỗi người đều vây quanh cô ta, sau đó nói tôi lớn lên trông giống cô ta, tôi muốn lớn lên trông giống cô ta lắm sao? Chẳng qua là cô ta ra mắt trước tôi mà thôi, nếu tôi ra mắt trước thì có phải người ta sẽ nói mặt cô ta giống tôi không?"
"Tịch Quán Dục không phải thích gương mặt kia của Diệp Phái San sao? Tôi cũng có, tại sao không thể thích tôi. Ngay cả anh, ngay cả anh cũng muốn nói giúp Diệp Phái San, anh biến đi!"
Người đàn ông kia cuối cùng phải xì một tiếng,'Chính em nghĩ thật kỹ đi, nếu em còn muốn làm hại mạng người vô tội, tôi sẽ không giúp em. Oánh Oánh à, sống tốt là được rồi tại sao phải nhớ thương cuộc sống của người khác? Cuộc sống thật sự không phải đều cần đơm hoa kết trái, mà cỏ thì nên lớn lên thành cỏ, là cây thì lớn lên thành cây, nên nở hoa thì sẽ nở hoa."
"Ý của anh là gì, ý của anh là Hách Oánh Oánh nhất định là cây cỏ không đáng tiền kia, còn Diệp Phái San là loài hoa trân quý à?”
Người đàn ông quay người rời đi, cũng cảm thấy hành động của Hách Oánh Oánh thật điên rồ, cũng nói không thông, nếu đã nói không thông thì quên đi.
Nhìn thấy bóng lưng anh ta rời đi, Hách Oánh Oánh tức giận đập phá toàn bộ những gì có thể đập trong phòng đều đập nát một lần.
Nhưng trên thực tế, Tịch Quán Dục đã sớm chú ý đến người đàn ông gặp mặt cô ta.
Chỉ cần là người còn sống thì sẽ còn dấu vết để lại, cuộc sống bình thường của Hách Oánh Oánh đều bị điều tra qua. Sau đó nhanh chóng tìm được người đàn ông này, vết tích của Hách Oánh Oánh cũng coi như bị biết hết.
Tịch Quán Dục và Diệp Hoa Lâm tìm người trước, trực tiếp đi đến chỗ Hách Oánh Oánh.
Nếu cô ta làm chuyện xấu mà không muốn chạy trốn, thì không nên trách người khác. Dù sao cảnh sát cũng tìm không thấy người ở đâu. Sau này cô ta có xuất hiện ở đâu cũng là bình thường, cảnh sát cũng không tìm tới, bọn họ tìm không thấy cũng rất bình thường.
Lúc Hách Oánh Oánh tỉnh lại lân nữa, suýt chút bị màn trước mắt hù chết, vô số rắn, côn trùng, chuột, kiến đang vờn quanh bên người cô ta. Có lẽ vì lo rằng cô ta chưa tỉnh lại đã bị rắn cắn chết, cho nên quanh người cô ta được đổ thứ gì đó, ít nhất đám kia không dám đến gần. Có thể nói là màn trước mắt đã khiến cô ta bị dọa ngất đi lần nữa.
Có thể Hách Oánh Oánh hiểu rõ, tự mình nếu ngất đi làm không tốt thì thật sự chỉ còn đống xương trắng. Thế nên cô ta ráng chống đỡ không té xỉu, cô ta cũng coi như là người thông minh, hiểu rõ có người bên cạnh, nên lập tức khóc lên.
"Tôi biết sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin mấy người kéo tôi lên, để tôi làm cái gì cũng được, xin các người.'
Nhưng vẫn không có ai trả lời, Tịch Quán Dục và Diệp Hoa Lâm ngồi cách đó không xa, nghe thấy tiếng gào thét thê lương này thì biểu cảm trên mặt cũng chẳng có gì thay đổi.
ebookshop. vn - ebook truyện giá rẻ
Những đống rắn, rết này đều không có độc, nhưng vẫn đủ khiến tinh thần Hách Doanh Doanh hỏng hết.
Trực tiếp giết người bọn họ không có tố chất làm việc đó, nhưng khiến người ta sống dở chết dở, có lẽ càng thú vị hơn. "Cứ để cô ta từ từ trải nghiệm một chút cảm giác loại kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe kia."
Ánh mắt Diệp Hoa Lâm tựa như ngâm độc, khi nào em gái cưng của mình đến phiên người ngoài bắt nạt.
Dĩ nhiên Tịch Quán Dục không có ý kiến gì, còn dặn dò người bên cạnh/'Giữ lại mạng của cô ta, nhưng khuôn mặt nhớ phải hủy đi, cô ta không xứng!"
Giải quyết xong sự việc, Diệp Hoa Lâm và Tịch Quán Dục liên rời khỏi nơi này. Sẽ có người ở lại đây, đợi vớt Hách Oánh Oánh lên vào thời điểm phù hợp.
Thuốc xung quanh cô ta bây giờ vẫn có tác dụng nhất định, nhưng tác dụng sẽ dân dân giảm đi, đến lúc đó khó tránh khỏi việc bị cắn mấy lần. Chỉ cần ngửi được mùi máu tươi, những vật nhỏ đó càng hưng phấn hơn, chỉ cần cần bảo đảm cô ta không chết là được.
Tiếng hét của Hách Oánh Oánh càng lúc càng nhỏ, cô ra dần dần tuyệt vọng. Cô ta biết chắc chắn có người ở gần đó. Tuy nhiên hét âm ï lên như vậy mà chẳng thấy bóng ai đến cứu, hiển nhiên có thể dễ dàng nhận ra thái độ của đối phương,
Đến giây phút này, cô ta không còn quan tâm đến việc hú hét nữa mà bắt đầu nhìn xung quanh xem liệu mình có thể tìm được cách trốn thoát hay không.
Nhưng khu vực xung quanh thực sự không có cách nào để thoát ra. Cái hố rất sâu, rõ ràng là đã được chuẩn bị đặc biệt cho cô ta. Nhất thời cô ta liền cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Cô ta nhịn không được mà khóc nấc lên.
"Anh đã tìm được người rồi sao?" Diệp Phái San nhìn về phía Tịch Quán Dục vừa đặt chân đến nhà hỏi.
Tịch Quán Dục gật đầu, tuyệt nhiên không nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận