Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 174 - Quan báo tư thù

Chương 174 - Quan báo tư thùChương 174 - Quan báo tư thù
Chương 174 - Quan báo tư thù
Hai mẹ con lần lượt mang tác phẩm của mình lên, Trương Tố Cầm cực kỳ tin tưởng, cảm thấy quần áo của cả nhà đều do mình làm ra, chuyện này có cái gì mà khó khăn, kiểu gì bà ta cũng có thể vượt qua dễ dàng như ăn kẹo.
Ai ngờ cả hai mẹ con đều bị từ chối.
Bà ta cũng để ý thấy, rất nhiều lần Thẩm Vệ Quân nhìn Thẩm Thính Hồng xong mới đưa ra câu trả lời, rất rõ ràng Thẩm Thính Hồng là người có thể đưa ra quyết định.
Trương Tố Cầm liền không làm nữa,'Thẩm Thính Hồng, con khốn nạn này, có phải mày quyết tâm không muốn cho tao kiếm ít tiền lương không hả? Dựa vào cái gì mà mày dám từ chối bọn tao hả?”
Âm thanh quát tháo của bà ta đã ngăn cản bước chân của những người ở sau, rất nhiều người đều nhìn về phía bà ta.
Phần lớn những người bị loại trước đó vẫn chưa rời đi, lúc này họ đều đứng ở cạnh xem diễn, thật ra là muốn xem dạng tiêu chuyển nào mới được tuyển chọn để mình còn nỗ lực học tập, nói không chừng sau này còn được nhận vào làm.
Tuyệt nhiên họ không nghĩ tới sẽ có người sẽ làm ầm làm ï lên vì không được nhận.
Sau khi nhìn Trương Tố Cầm một lúc lâu, đến khi bà ta bị nhìn đến da đầu tê dại, Thẩm Thính Hồng mới mở miệng.
"Bác ổn chứ?"
Trương Tố Cầm cực bối rối khi nghe câu hỏi này,'Cái chuyện gì thế hả?"
"Là tôi muốn hỏi bác có bị vấn đề gì không đấy." Thẩm Thính Hồng chỉ vào đầu nói, Nếu bác thật sự xảy ra chuyện gì thì để tôi gọi bác sĩ hộ cho." Ban đầu, Trương Tế Cầm sửng sốt một hồi lâu rồi tức giận,'Mày đang chửi tao ấy hả?"
"Không đâu, tôi chỉ muốn biết xem lúc hỏi câu này bác có sử dụng não không thôi? Chưa kể đến việc hai người thêu thùa không ra cái thể thống gì. Hơn nữa, dù cho bác thêu thật sự giỏi thì thì giữa chúng ta vẫn còn mối ân oán, không cần bác chẳng phải quá hợp lý sao?" Thẩm Thính Hồng nói trắng ra.
Sắc mặt Trương Tố Cầm khó coi cực kỳ,'Mày đây là quan báo tư thùi"
"Sai rồi, tôi đây là chịu trách nhiệm với mọi người. Chúng ta có ân oán cá nhân, ai mà biết được đến lúc làm việc liệu bác có động tay động chân cái gì không. Phải biết rằng có rất nhiều người tham gia chuyện này, nếu lỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Bác nhìn xem tôi giống loại người xem tiền như rác không?"
Thẩm Thính Hồng nói có sách mách có chứng cực kỳ đúng mực khiến Trương Tố Cầm thậm chí còn không thể phản bác được.
Thẩm Bích Liên nhìn người em họ mình không dễ dàng gặp được sau khi phân gia mà trong lòng cảm thấy khó tả. Trước đây, lúc tất cả đều ở chung với nhau, cho dù Thẩm Thính Hồng có lên huyện thành học cấp ba nhưng Thẩm Bích Liên chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa hai người chênh lệch quá nhiều. Đến giờ, trong lòng cô ta có cảm giác giống như họ không phải người chung thế giới với nhau.
Loại cảm giác này không liên quan đến trình độ học vấn hay hoàn cảnh gia đình, mà là khí chất của Thẩm Thính Hồng, thứ mà Thẩm Thính Hồng trước đây không có.
Mặc dù, trước đây Thẩm Thính Hồng ỷ vào sự cưng chiêu của nhà các cậu của mình và của cả cha mẹ nên bộ dáng vẫn luôn là không để ai vào mắt nhưng bản thân Thẩm Bích Liên cảm thấy, từ khi tỉnh dậy sau thời điểm bị đẩy ngã thì người em họ này thay đổi hoàn toàn như một con người khác vậy.
Điều này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu, hiện tại Thẩm Thính Hồng giống như tiên tử trên chín tâng mây, còn cô ta chỉ là cỏ dại ven đường.
"Thẩm Thính Hồng, dù mày đúng là tham dự chuyện này thì không chỉ mình mày mới được quyết định đúng không? Tại sao chỉ có mình mày quyết định mà bọn tao bọn tao có được nhận hay không?" Trên cơ bản, sự bất mãn của Thẩm Bích Liên đã hiện rõ lên mặt.
Thẩm Thính Hồng xoa xoa mày, đau đầu nhìn Thẩm Vệ Quân.
Nhận được tín hiệu, Thẩm Vệ Quân lập tức đứng dậy, Hai người đừng có gây rối vô cớ, chuyện này chúng tôi đã bàn luận xong xuôi là để đồng chí Thẩm Thính Hồng quyết định. Bên cạnh đó, không chỉ đồng chí Thẩm Thính Hồng mà cả những người quê mùa không hiểu gì như chúng tôi cũng chướng mắt cái thứ hai người làm ra này."
Ông ấy còn muốn nói thêm cái gì đó nữa nhưng có vẻ nhớ ra mình chẳng hiểu hai người kia thêu cái gì nên đành thôi.
Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu, bọn họ cũng không thích, thật sự!
Sự thật chứng mình dù có làm loạn thì hai người cũng chẳng gây được gợn sóng gì, rất nhanh những người tiếp theo đã mang tác phẩm của mình lên, khi đi ngang qua hai mẹ con Trương Tố Cầm, hai mẹ con này vẫn còn lải nhải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận