Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 127 - Hiếu kính

Chương 127 - Hiếu kínhChương 127 - Hiếu kính
Chương 127 - Hiếu kính
Đầu Lưu Nguyệt tràn ngập dấu hỏi chấm,/'Mấy người đều là thanh niên trẻ tuổi có đây đủ tứ chi, ngay cả đi làm công cũng không kiếm được đủ thức ăn, đó chẳng phải lỗi của mấy người sao?”
"Chúng tôi... Chắc chắn sức lực của chúng tôi không mạnh bằng mấy người." Nhất thời Trương Tuệ không nói nên lời.
"Thế thì làm sao, đây là những gì các ngươi thường nói duy trì xây dựng nông thôn sao?" Lưu Nguyệt trợn trắng mắt,;Có cơm ăn hay không là tuỳ vào năng lực của mấy người, đứa con trai cả nhà tôi dạy học ở trường tiểu học trong thôn, lại không có công điểm nên đương nhiên tôi có thể bỏ tiên ra mua lương thực đúng không?”
Trương Tuệ câm miệng, đúng thật làm như thế không sai, người ta không có công điểm thì phải đi mua lương lực là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng cô ta vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, ai bảo Lưu Nguyệt là người nói chuyện không khách khí như vậy.
Điều kiện của nhà cô ta không tệ, từ nhỏ đến giờ chưa phải chịu bất cứ sự khổ cực gì. Ngay cả sau khi đến nông thôn, cô ta muốn làm gì thì làm, không làm được thì bỏ tiên ra mua. Vì không phải trải qua cuộc sống khổ cực gì nên nhìn cô ta trắng nõn, so với mọi người trong thôn kiểu trang điểm cũng rất thời thượng nên phân lớn người trong thôn rất khách khí với cô ta, đây là lân đầu cô ta gặp được người như Lưu Nguyệt.
Tuy nhiên cô ta không muốn khiêu khích tới Lưu Nguyệt nữa, cô ta tự hào mình là người thành phố, không thèm so đo với người nhà quê.
Đây chỉ là một phần nhạc đệm nhỏ, rất nhanh việc mua lương thực đã kết thúc. Cả nhà Thẩm Đại Lực không mua thức ăn, rốt cuộc nhà họ vẫn đang lo lắng cho mối hôn sự của Thẩm Hữu Vi. Không biết sao mà việc Thẩm Hữu Vi bị nêu tên và phê bình trước đây lại truyền ra ngoài. Vốn dĩ đối phương đã do dự, đến giờ họ đã hoàn toàn từ chối mối hôn sự này.
Tuy không bắt buộc phải đưa lễ hỏi nữa nhưng chuyện hôn sự của Thẩm Hữu Vi vẫn khiến họ buồn thối ruột.
Làm gì còn dám bỏ tiền ra mua lương thực, dù sao chỗ lương thực đấy để ăn tạm thời cũng không có vấn đề gì. Lỡ như lại gặp được cô gái thích hợp, lúc đó không có tiền trong tay không được.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt liền sửa sang lại sáu mươi cân thô lương và hai mươi cân lương thực tinh để mang sang hiếu kính hai vợ chồng già, tiếp đó họ lại đẩy xe sang nhà cũ. Dù gì cũng rất rảnh rỗi nên Thẩm Thính Hồng cũng đi cùng họ, tiện thể nhìn hai vị trưởng lão một chút.
Thời điểm chiếc xe được đẩy đến bên nhà cũ, cả Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên đều cho gà ăn ở chuồng gà nên khi mấy người Thẩm Thính Hồng đến hai người họ liền phát hiện.
"Ai da, mấy vị khách ít đến đây mài" Trương Tế Cầm âm dương quái khí nói.
Lưu Nguyệt cạn lời nhưng cũng chẳng muốn phản ứng bà ta làm gì, chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Đại Cường.
Thẩm Đại Cường trực tiếp đi tìm hai ông bà lão, Cha mẹ!"
Nghe được giọng nói của con trai út, hai vợ chông già đang nấu cơm chạy nhanh ra liên thấy Thẩm Đại Cường đang đẩy một cái xe.
"Đại Cường, nhà thằng ba, mấy đứa lại đây. "Dạ, cha mẹ, bọn con đến đưa lương thực cho hai người.' Lưu Nguyệt nói.
"Thẩm Thính Hồng cũng hô to/Ông bà nội."
"ừI"
Đây là định mức đã được thống nhất lúc phân gia, Thẩm Đại Dũng và Ngô Vân phát hiện động tĩnh ở bên này cũng lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra.
Ngô Vân cũng không cảm thấy đau lòng, rốt cuộc lúc phân gia đã thống nhất chuyện này. Hai vị trưởng lão đã lớn tuổi nên không thể kiếm quá nhiều công điểm, số lương thực đó cũng để dùng xuyên suốt một năm. Hơn nữa đã thống nhất cả ba anh em đều phải chia nên họ cũng không phải không lấy ra được.
Nhìn hành động của tam phòng và nhị phòng, mặt Trương Tố Cầm tối sâm lại như cái đít nồi.
Bà ta cảm thấy nhất định mấy người này cố ý, tất cả đều biết lương thực của đại phòng không đủ ăn, thế mà còn đưa lương thực đến đây. Này không phải rõ ràng đang làm khó nhà bà ta rồi sao?
Trương Tố Cầm nháy mắt với Thẩm Bích Liên, hai mẹ con hiểu ý lần lượt trở vê phòng. Chỉ cần trốn đi thì mấy người kia không đả động được gì đến mình.
Thật ra Trương Tố Cầm đã suy nghĩ quá nhiều, giờ họ đã phân gia, dù là nhị phòng hay tam phòng đều chẳng rảnh hơi mà đi quản ý tứ của đại phòng.
Còn phần nên hiếu kính lương thực, đó cũng là chuyện của hai vợ chồng già. Nếu bọn họ muốn ăn thì tự mình làm, họ thà đói bụng cũng không làm con trai cả phải khó xử, chuyện đó cũng không quá liên quan đến họ.
Rốt cuộc đã thống nhất mọi chuyện từ đầu nên cho cái gì cũng không tệ rồi. Về phần ba anh em, thật sự không thể trông cậy vào bất luận kẻ nào có thể quản được chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận