Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 548 -

Chương 548 -Chương 548 -
Chương 548 -
Trở về đã mấy ngày, Diệp Thận Ngôn gọi rất nhiêu cuộc điện thoại đến, nhưng ở trong thôn không tiện gọi điện. Mỗi lần muốn gọi điện thoại đều phải chạy tới sở chỉ huy đại đội, tuyệt nhiên Thẩm Thính Hồng không nói chuyện của tên Trương vô lại với Diệp Thận Ngôn, nếu nói ra không chừng anh sẽ lập tức bỏ hết công việc đến đây.
Biết Thẩm Thính Hồng sắp trở về nhà Diệp Thận Ngôn vô cùng vui mừng, còn xung phong mua vé tàu. Dù sao đồng đội anh cũng ở khắp nơi, có người sau khi xuất ngũ đã chuyển nghề, mối quan hệ vô cùng rộng rãi.
Lần này số lượng người đi đến Bắc Kinh quá đông, mua vé tàu cũng rất khó khăn.
Mà cũng không quá khó khăn, dù sao chỉ cần chào hỏi nhờ giúp đỡ là được. Tuy nhiên vẫn không thể trở về trong một hai ngày nữa, khi trở vê phải lao đầu vào công việc, bây giờ có thể thoải mái đi dạo ngoài đường.
"Thính Hồng, đúng lúc rảnh rỗi, chúng ta về thăm lại trường học đi?"
Các cô vẫn nhớ đến ngôi trường cấp ba trước đây, đúng ra là Thẩm Thanh Thanh vẫn còn yêu trường. Thật ra Thẩm Thính Hồng không ấn tượng lắm, ngoài ký ức của nguyên chủ ra, cô cũng chỉ học ở trường một thời gian ngắn, ký ức trước kia với các bạn học chủ yếu là từ ký ức của nguyên chủ mà ra.
Dù sao bây giờ vẫn không vướng bận việc gì, Thẩm Thanh Thanh đi đến thăm cũng không phải không thể, cô lập tức đồng ý.
Thời điểm này đi đến huyện thành cũng không cần ngôi xe bò hay đi xe buýt, chỉ cần lái xe đạp, vừa đi vừa trò chuyện rất nhanh là đến chỗ. Huyện thành đã có sự thay đổi nhưng cũng không thay đổi quá nhiều, điểm thay đổi lớn nhất hẳn là nhà ở hai bên đường đã tốt hơn xưa.
Huyện thành rất ít nhà xây bằng tường đất, đa số là xây bằng gạch, cũng có nhà xây bằng đá phiến, khác với lúc Thẩm Thính Hồng vừa mới tới thế giới này.
Hai người đi thẳng vào trường cấp ba ở huyện thành, bây giờ đang là giờ lên lớp, cả trường rất yên tĩnh.
Vốn tưởng rằng muốn vào trong phải tốn rất nhiều công sức nhưng không ngờ bảo vệ ở cửa chỉ nhìn một cái lập tức nhận ra Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, mặc dù bác bảo vệ bây giờ không phải người lúc trước khi họ còn đi học.
"Ai da, là bạn học Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh phải không?"
Từ xa đã thấy hai cô gái đi tới, bảo vệ càng nhìn càng cảm thấy quen mắt nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra đã gặp gái cô gái xinh đẹp này ở đâu.
Đến khi các cô đi đến trước mặt mình trước mặt, ông mới nhớ ra, cũng không cần suy nghĩ. Nếu không nhớ nổi thật sự uổng công đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy.
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh có chút bất ngờ,Bác nhận ra chúng cháu sao?"
Thẩm Thanh Thanh chỉ vào chính mình rồi lại chỉ vào Thẩm Thính Hồng.
"Biết chứ, sao có thể không biết được, hai đứa đều nổi tiếng, khắp trường ta ai chẳng biết. Ảnh của hai đứa còn được dán trên bảng vinh quang ở trường học. Là Trạng Nguyên cả nước đầu tiên của trường ta, còn cả bạn học Thẩm Thanh Thanh cũng giỏi lắm. Lần thi đại học đầu tiên, ở trường ta, ngoại trừ Thẩm Thính Hồng thì có cháu là người điểm cao nhất, cả hai đều là nhân vật truyên kì trong trường ta. Ông bà ta có câu, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, học sinh giỏi đều chơi với học sinh giỏi."
Bảo vệ lải nhải nói, ông ấy rất phấn kích khi gặp được Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh.
"Ha ha, không có khoa trương như vậy đâu!" Thẩm Thanh Thanh là người da mặt dày, nhưng khi được người khác khen ngợi, ít nhiêu vẫn thấy ngượng ngùng.
"Bác không nói quá lên đâu, hai đứa là tấm gương cho tất cả học sinh trong trường ta. À còn nữa, hai bạn học, cháu bác sắp thi đại học. Hai đứa có thể cho bác xin chữ ký được không, để bác mang vê cho cháu bác. Nhất định nó rất vui mừng, cũng sẽ giúp nó có động lực vượt qua kỳ thi. Để mà nói thì bác không hy vọng nó có thể thi đậu đại học Bắc Kinh như các cháu, chỉ cần có kết quả không tệ là tốt lắm rồi." Còn trực tiếp xin chữ ký, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh có chút bất ngờ.
Dưới ánh mắt mong chờ của ông ấy, hai người vẫn ký tên mình vào, ông ấy cầm lấy tờ giấy như là đồ đạc quý giá.
"Cảm ơn, cảm ơn! Thật sự cảm ơn các cháu! Có được chữ ký rồi, chắc chắn cháu bác có thể thi đậu đại học."
Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Bảo vệ cửa tất nhiên sẽ không làm khó bọn họ nhưng vẫn bảo họ điền vào tờ phiếu đăng ký theo quy định, sau đó cho các cô đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận