Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 359 -

Chương 359 -Chương 359 -
Chương 359 -
Mặc dù không còn làm công việc nặng nhọc nhưng trước đây cô ấy là một người giỏi việc đồng áng. So với cái tát này, cái tát mà người phụ nữ đưa ra không khác gì một cái vuốt má.
Kết quả là người phụ nữ không phân đỏ đen đánh người bắt đầu khóc, còn nói Thẩm Xuân Hoa giật đối tượng của cô ta.
Thời buổi này, quan hệ nam nữ bất chính sẽ gặp phải tai hoạ, đương nhiên Thẩm Xuân Hoa không để người này vu khống mình sẽ dàng như vậy nên chủ động báo cảnh sát.
Chỉ sau khi đến Cục Công an họ mới biết được sự thật.
Hoá ra Lưu Cương đã có đối tượng! Còn chuyện cô gái xông đến đánh người, Lưu Cương lại không biết.
Lưu Cương chỉ cảm thấy bạn đời của mình không đẹp cho lắm, điều kiện gia đình cũng không tốt lắm. Sau khi nhìn thấy Thẩm Xuân Hoa và hỏi thăm về, anh ta liền có hứng thú.
Đương nhiên mẹ Lưu Cương rất vui mừng, lúc đầu biết được gia đình đối phương là người trong thôn, bà ấy có chút không hài lòng.
Nhưng sau này khi biết được tình hình ở thôn Đoàn Kết và nhà họ Thẩm thì vô cùng vừa lòng với Thẩm Xuân Hoa.
Bà ấy chỉ không ngờ rằng con trai mình lại thực sự yêu một người mà không nói cho mình biết. Mấu chốt là còn chưa xác định được mối quan hệ với Thẩm Xuân Hoa, anh ta vẫn không buông được chia tay với cô gái kia.
Họ va chạm ngay lập tức, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
May mà cô gái đó cũng coi như phân biệt đúng sai rõ ràng, hiểu được ngọn ngành mọi chuyện mới biết mình đã trách oan Thẩm Xuân Hoa, thành tâm xin lỗi.
Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Thẩm Xuân Hoa thực sự chán ghét đàn ông.
Có thể nói cái gì cũng được nhưng không thể tìm đối tượng cho cô ấy.
Lúc đầu, Ngô Vân nghĩ rằng nó không có gì. Nếu mối này không hiệu quả thì sẽ thay thế nó mối khác, chỉ không ngờ chuyện này đã bị trì hoãn đến bây giờ, Thẩm Xuân Hoa cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào về một đối tượng.
Chỉ một lòng một dạ hướng về công việc, mà cô gái này thực sự rất giỏi. Khi không có việc gì làm, cô ấy lại tìm đến Lưu Nguyệt để xin lời khuyên, giờ đã trở thành đại sư phó trong nhà máy, có thể dẫn dắt người học việc.
So với những nhân viên bình thường ở thành phố, mức lương không hề tệ.
Người ta nói, những điêu kiện như vậy hẳn là "hoa thơm bánh ngọt" ở thôn Đoàn Kết. Và thực tế là như vậy, nhưng ai đã khiến Thẩm Xuân Hoa cho rằng đàn ông không phải thứ gì tốt.
Đây đều đã là quá khứ, trên thực tế, hai năm nay tính cách của Thẩm Xuân Hoa đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Điều kiện gia đình của cô ấy cũng khá hơn, Ngô Vân và Thẩm Đại Dũng cũng ngày càng để ý đến cô ấy nhiêu hơn.
Người trọng nam khinh nữ như Ngô Vân lại có lúc bênh Thẩm Xuân Hoa giúp phê phán Thẩm Tiểu Binh.
Cộng thêm sự ảnh hưởng của mấy người Thẩm Thính Hồng, cô ấy thực sự cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Đã trở nên tự tin, toàn thân cô cảm thấy khác hẳn.
"Những thứ này đều là của Thành Đô sao?” Nhìn những thứ trên bàn mà mình chưa nhìn thấy bao giờ, đôi mắt Thẩm Xuân Hoa sáng ngời.
"Ừ, em ăn thử đi, ngon lắm." Thẩm Thanh Thanh gắp bào ngư cho cô ấy, vì khẩu vị Tứ Xuyên nên Thẩm Thính Hồng cho chút ớt và tỏi băm vào.
"Ừm... ngon thật!" Sau khi nếm thử, Thẩm Xuân Hoa cũng mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới,Thì ra trên thế giới này có rất nhiều thứ chúng ta chưa từng thấy bao giờ."
"Sau này nếu rảnh, em cũng có thể ra ngoài đi dạo. Lần này đến Dương Thành, bọn chị cảm thấy thế giới này không chỉ có sống như chúng ta mà còn có rất nhiêu người khác hoàn toàn. Chúng ta không hiểu được họ nói gì, thức ăn của họ không giống chúng ta. Ở bên Thành Đô có rất nhiều vật tư nên cuộc sống của họ cực kỳ tiện nghi, chỉ là ở đó thịt heo rất hiếm, giá lại đắt hơn ở đây nhiều."
Thẩm Thanh Thanh nói chuyện một cách đĩnh đạc, kể về quãng thời gian họ đã trải qua tại Thành Đô.
Nghe nói bọn họ nhặt được đủ loại vỏ sò và các loại hải sản trên bãi biển, chỉ trong nháy mắt, Thẩm Xuân Hoa tràn đầy khao khát.
"Nhân tiện, lát nữa em có thể qua phòng chị chọn một ít vỏ sò, đeo làm dây chuyền sẽ rất đẹp." Thẩm Thanh Thanh vừa ăn vừa nói.
Thẩm Xuân Hoa không từ chối, mỉm cười gật đầu: "Được!"
Lúc bọn họ nói chuyện ở Thành Đô, không chỉ Thẩm Xuân Hoa mà những người khác cũng rất hứng thú lắng nghe, ai mà không muốn ra ngoài đi chơi chứ?
Làm gì có ai muốn ngày nào cũng phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời chứ?
Người duy nhất không có cảm giác gì ở đây chính là Thẩm Thính Võ. Chỉ là lúc ăn vẫn rất cố gắng, cuối cùng đưa ra kết luận,'Món này rất ngon nhưng vẫn không ngon bằng thịt heo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận