Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 259 - Mùng Ba Tết Ngoai

Chương 259 - Mùng Ba Tết NgoaiChương 259 - Mùng Ba Tết Ngoai
Chương 259 - Mùng Ba Tết Ngoại
Vốn dĩ Lưu Nguyệt muốn mời Thẩm Vệ Quân và các trưởng lão trong gia tộc ở lại dùng bữa tối, nhưng mọi người đều biết bọn họ còn có việc gia đình cần nói nên rất thức thời rời đi.
Nhưng để người ta đến can thiệp vào chuyện khó khăn của gia đình vào dịp Tết thực sự không phải chuyện hay ho gì nên Lưu Nguyệt gói cho mỗi người một ít trứng gà coi như là cảm ơn.
Mọi người đều rất hài lòng với cách làm việc của bà, đồng thời cảm thấy Lý Đại Hoa có vấn đề với đầu óc nếu không trân trọng một cô con dâu hiểu chuyện như vậy.
Chuyện của gia đình họ Thẩm cũng coi như là có chuyện ra chuyện vào trong mùa đông tái nhợt này, rõ ràng dịp Tết Nguyên Đán này đã vui hơn rất nhiều. Vào mùng ba Tết, cả nhà Thẩm Thính Hồng đi đến gia đình họ Lưu.
Vốn dĩ Diệp Thận Ngôn ngại đi theo nhưng Lưu Nguyệt nói anh cũng là con của họ, đương nhiên phải đi cùng nhau.
Diệp Thận Ngôn biết họ không muốn để anh ở nhà một mình.
Cũng may năm trước anh mua không ít đồ để trong nhà cho nên sáng sớm mùng ba, anh liên xách không ít đồ đến đây.
"Cái đứa nhỏ này!" Rốt cuộc Lưu Nguyệt không nói thêm gì nữa, thằng bè có chuẩn bị chứng tỏ nó có quan tâm đến vấn đề này.
Trên thực tế, sở dĩ bà đối xử với Diệp Thận Ngôn tốt như vậy là vì có nguyên nhân khác mà có thể nhìn ra được.
Nói trắng ra là thằng bé vì con gái bà mà bỏ đi tiền đồ sáng lạn trước mặt nên bà muốn bồi thường cho thằng bé ở những phương diện khác. Nhưng trên thực tế, Diệp Thận Ngôn chưa bao giờ khiến nhà Thẩm phải chịu tổn thất gì. Diệp Thận Ngôn đã mua rất nhiều đồ ăn cho gia đình, điều này khiến bà và Thẩm Đại Cường càng hài lòng hơn với con rể tương lai của mình.
Bởi vì lúc này trời rất lạnh, mà trước đây Diệp Thận Ngôn cũng từng bị thương nên trên suốt đường đi, Lưu Nguyệt hỏi rất nhiều lân xem anh có thoải mái không.
Nhưng thật ra hiện giờ Diệp Thận Ngôn đã hoàn toàn khỏi bệnh. Dù sao nước giếng trong không gian của Thẩm Thính Hồng cũng không tệ, ngày nào cũng bổ sung loại nước này vào người, sức khỏe của người nhà cũng càng ngày càng tốt.
Bọn họ đều về nhà vào mùng ba Tết hằng năm nên Tiêu Kiến Phương đã dậy từ sáng sớm, bận rộn một hồi với nhóm con dâu cháu dâu, ngay cả sân nhà cũng được quét sáng bóng soi được cả gương.
Nếu là trong dĩ vãng, bà người mợ của nhà họ Lưu còn có chút ý kiến nhưng giờ lại chẳng có chút nào, xét đến cuối cùng vẫn là vì nghề phụ của thôn Đoàn Kết.
ebookshop. vn - ebook truyện giá rẻ
Trước đó mấy người Thẩm Thính Hồng đã nói năm nay sẽ xây dựng thêm xưởng, khi đó chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp giúp đỡ họ.
Nếu họ thực sự có thể kiếm được chút lương hay thứ gì đó thì cuộc sống của gia đình sẽ thực sự được cải thiện.
Thời điểm nhìn thấy mấy người Thẩm Thính Hồng, ánh mắt Hà Ái Phân - vợ của Lưu Đại lập tức sáng lên trông thấy.
Đã sớm đoán được hôm nay cả nhà cô em chồng về sẽ mang không ít đồ nhưng bằng đôi mắt tỉnh tường của mình, bà ấy thấy trên tay mỗi người đều xách theo đồ đạc, nhiều hơn tưởng tượng của bà ấy rất nhiều.
"Cả nhà em út đã trở về rồi!" Hà Ái Phân vội vàng hét lên.
Vợ Lưu Nhị - Tạ Quyên và Lưu Tam - Hồ Tiểu Tuệ đều chạy nhanh ra đón.
Thấy vậy, Tiêu Kiến Phương phỉ nhổ,Đều là mất đứa kiến thức hạn hẹp!"
Chẳng lẽ bà lão còn không biết ý tứ của con dâu sao?
Tuy nhiên, miệng nói chán ghét nhưng trên mặt lại như khoe khoang đến phồng cả mũi. Bà lão luôn nói con gái mình nhất định là người có triển vọng nhất, nhìn xem bây giờ con bé khí phái đến mức nào.
Đương nhiên, lúc vào thôn cũng có rất nhiêu người nhìn thấy gia đình Thẩm Thính Hồng. Vốn dĩ con gái đã xuất giá về nhà thăm mẹ đẻ chẳng phải chuyện gì lại nhưng chuyện hiện giờ các thôn cận kề đều biết việc thôn Đặc biệt là ở thôn nhà họ Lưu, vì nghe nói người có nhiều tiếng nói nhất trong xưởng đó chính là cháu gái có vẻ ngoài thanh tú của Tiêu Kiến Phương!
Hơn nữa bọn họ lần này trở về thật sự mang theo rất nhiều thứ, thoạt nhìn đều rất tốt, ai nấy đều rất ngứa ngáy, cho nên từ khi vào thôn đã có người đi theo, muốn tham gia cuộc vui.
Lưu Nguyệt cũng không keo kiệt, ở đây rất nhiêu người là trưởng lão đã theo dõi bà lớn lên, có người là bạn bè cùng bà lớn lên, bản thân bà cũng đã chuẩn bị một ít kẹo trái cây.
Thế là bà đưa cho mỗi người một cái.
Vốn dĩ không tốn mấy đồng tiền nhưng mọi người đều vui vẻ, những lời chúc tốt đẹp cứ nối tiếp nhau mà không trùng lặp chút nào.
Làm gì không có ai không muốn nghe những lời chúc tốt lành vào dịp Tết, chính vì vậy cả nhà vui vẻ cười tít cả mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận