Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 200 - Đưa Chi Đi Cùng!

Chương 200 - Đưa Chi Đi Cùng!Chương 200 - Đưa Chi Đi Cùng!
Chương 200 - Đưa Chị Đi Cùng!
"Nếu em định đến Bắc Kinh, hãy đưa chị đi cùng!" Thẩm Bích Liên nói.
Thẩm Thính Hồng:? 2 ?
"Chị này, chắc chị không có vấn đề gì đúng không? Tôi đi thì sao phải dẫn chị theo?" Thẩm Thính Hồng thật sự hết nói nổi.
"Chị không quan tâm, em có thể đưa Diệp Thận Ngôn theo, anh ta có thể giúp em được cái gì cơ chứ? Có thể mang theo một tên tàn phế, không bằng dẫn chị đi cùng xem nào?" Thẩm Bích Liên bắt đầu ăn nói hàm hồ nhưng lại không biết nói vậy sẽ chọc giận Thẩm Thính Hồng.
Cô ta nghe được Trương Tố Cầm và Thẩm Đại Lực nói chuyện với nhau, họ muốn tìm một nhà nào đó để gả cô ta đi, đối phương ở thôn bên cạnh.
Đương nhiên Thẩm Bích Liên không muốn, làm sao cô ta có thể cam tâm gả cho một tên chân lãm tay bùn, nếu không nguyên chủ sẽ không bị đẩy chết chỉ vì cô ấy sắp được trở thành vợ của quan viên.
Hiện giờ cô ta đang nghĩ đến chuyện chạy trốn, mà không có thư giới thiệu thì không tài nào chạy đi xa thật xa được. Chính vì vậy cô ta liên nghĩ lần này mình sẽ đi theo Thẩm Thính Hồng đến Bắc Kinh.
Nếu tìm được một người đàn ông đối xử tốt với mình ở Bắc Kinh thì cô ta có thể gả đến đó. Nếu tìm không được thì cô ta vẫn có thể chạy trốn, dù sao chẳng có ai rảnh rỗi đến tận Bắc Kinh để tìm cô ta.
Cô ta không quan tâm việc làm này có gây rắc rối cho Thẩm Thính Hồng hay không, trong mắt Thẩm Bích Liên, Thẩm Thính Hồng giống cô ta đều là con gái của gia đình họ Thẩm. Thẩm Thính Hồng có thể hô mưa gọi gió, vậy tại sao cô ta không thể?
Chỉ là cô ta chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi, nghe nói Bắc Kinh rất tốt, nhất định cô ta có thể tìm được việc làm ở đó, thậm chí có thể gặp được tình yêu đích thực của mình và trở thành người Bắc Kinh gốc.
"Cút maul" Thẩm Thính Hồng cực kỳ tức giận.
Mọi người đều biết Diệp Thận Ngôn xuất ngũ vì bị thương nhưng hiện tại sức khỏe của Diệp Thận Ngôn rất tốt. Dù sao mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà họ Thẩm, Thẩm Thính Hồng sử dụng nước giếng trong không gian không hề keo kiệt chút nào.
Nhưng lời nói của Thẩm Bích Liên khiến người ta chán ghét cực kỳ, đến lượt cô ta được nói Diệp Thận Ngôn tàn phế sao?
"Nếu chị không muốn tôi về nhà cũ một chuyến thì tốt nhất chị nên ngậm miệng lại. Không muốn tôi đến làm phiền thì cứ ở đây đi, đừng lắc lư trước mặt tôi nữa. Chị có bệnh thì chữa đi, đừng có đến làm phiền tôi!"
"Sao em có thể nói như vậy? Chị là chị của em đấy!" Thẩm Bích Liên cũng bị doạ sợ.
"Mẹ tôi chỉ sinh ra một người con gái, chị là loại chị gái gì hả?" Thẩm Thính Hồng không khách khí chút nào.
Thẩm Bích Liên vẫn luôn như vậy, chỉ khi người khác tức điên lên, cô ta mới ý thức được mình không có chút thể diện nào ở trước mặt người khác.
Nhưng cô ta không cam lòng từ bỏ cơ hội này dễ dàng đến vậy vì thế dứt khoát nói thẳng lý do mình muốn đến Bắc Kinh cho Thẩm Thính Hồng nghe.
"Mẹ chị muốn gả chị cho thằng nhà quê ở làng bên. Thẩm Thính Hồng, em giúp chị đi, nếu không đưa chị đến Bắc Kinh thì mai mối cho chị người nào ở huyện thành cũng được. Cái người đến đây lần trước, hình như là Phương Trác trong xưởng chế biến thịt ở huyện thành, chị cảm thấy người này khá tốt.
Vốn dĩ Trương Tố Cầm không hài lòng với việc cô ta mang trứng gà đi tặng cho mấy người Phương Trác nhưng cô ta nói mình có thể hẹn hò với Phương Trác.
Kết quả sau này họ không bao giờ trở lại thôn nữa, chẳng nhìn được bóng dáng của ai cả. Lúc này Trương Tố Cầm mới động tâm để cô ta đi gả chồng, vả lại tuổi Thẩm Bích Liên không còn nhỏ nữa, những cô gái cùng độ tuổi ở trong thôn đều kết hôn và sinh con đẻ cái.
Bởi vì Thẩm Hữu Vi ngày càng trở nên không có tư cách, cũng không có người nguyện ý kết hôn với anh ta, Trương Tố Cần lo lắng đến mức nghĩ đến gả con gái mình để đổi lấy quà đính hôn, lúc đó số tiền này đủ để cưới cho con trai một người vợ. Thẩm Thính Hồng hết nói nổi người này,Mẹ chị mới là người phải làm mai cho chị, nếu không ưng mối hôn sự này thì chị cứ nói với mẹ mình đi, đến đây tìm tôi làm gì? Với cả chúng ta cũng có thân thiết gì đâu."
Thế mà người này còn nhớ thương Phương Trác, mà chả hiểu trong đầu suy nghĩ cái gì nữa, mạch não đúng là độc lạ.
Chắc hẳn cô ta và Phương Trác mới gặp nhau một lần duy nhất, tuy Phương Trác từng là một tiểu mập mạp nhưng giờ gây xuống lại khá đẹp trai. Thêm nữa gia đình nhà người ta có điều kiện tốt đến vậy, sao chị ta có thể tự tin người ta sẽ nhìn trúng mình nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận