Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 124 - Phân lương

Chương 124 - Phân lươngChương 124 - Phân lương
Chương 124 - Phân lương
Ở trên núi có rất nhiều người, Thẩm Thính Hồng cũng không lấy đồ từ không gian ra nên lúc xuống núi Thẩm Thanh Thanh có chút thất vọng.
'Ai da, sao hôm nay không có vận khí tốt như mọi ngày vậy nhỉ?"
Thẩm Thính Hồng nghe giọng điệu tiếc nuối của cô ấy cũng buồn cười nói,'Cậu cho rằng chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra à? Nói nữa, dù thật sự có đồ hoang dã nào, mà ở đây đông người thế thì chúng đã sớm trốn hết đi rồi, sao còn dám lởn vởn ở đây."
" nhỉ!" Nghe vậy, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy có lý.
Ở trên núi có rất nhiều người, Thẩm Thính Hồng cũng không lấy đồ từ không gian ra nên lúc xuống núi Thẩm Thanh Thanh có chút thất vọng.
'Ai da, sao hôm nay không có vận khí tốt như mọi ngày vậy nhỉ?"
Thẩm Thính Hồng nghe giọng điệu tiếc nuối của cô ấy cũng buồn cười nói, Cậu cho rằng chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra à? Nói nữa, dù thật sự có đồ hoang dã nào, mà ở đây đông người thế thì chúng đã sớm trốn hết đi rồi, sao còn dám lởn vởn ở đây."
"Ừ nhỉ!" Thẩm Thanh Thanh cũng cảm thấy có lý.
Vài ngày sau, Thẩm Thanh Thanh đã đi làm ở huyện thành, người trong thôn cũng nghênh đón ngày phân lương.
Hôm nay mọi người đều dạy rất sớm, dù gì đây là ngày lễ lớn nhất trong thôn trừ ngày Tất.
Cả Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đều rất vui vẻ, bị bầu không khí của họ lây nhiễm, Thẩm Thính Hồng cũng có một buổi sáng dậy sớm hiếm hoi.
Tất cả mọi người đều đi đến bên cạnh trang trại ngũ cốc, phân lương chính là phân ở chỗ này.
Các cán bộ trong thôn bắt đầu bận rộn, ngoài ra còn có không ít người tới hỗ trợ bê lương thực.
Việc này không tính công điểm nhưng có rất nhiều người nguyện ý tới hỗ trợ. Ngoại trừ số thóc đã được dự trữ, tất cả số thóc được phân phát đều được đưa ra giữa sân phơi thóc.
Thẩm Vệ Quân làm chức vị một người đại đội trưởng rất tốt, ông ấy chưa bao giờ báo cáo sản lượng lương thực cao hơn chỉ vì công trạng của mình. Bất kể năm đó thu hoạch được nhiều hay ít thì họ cũng chỉ nộp chuẩn xác số đó.
Tuy rằng các lãnh đạo ở trên không quá thích ông ấy, rốt cuộc so sánh với những người đại đội trưởng mỗi năm đều cố tình báo cáo sản lượng cao để hiến lương nhiều hơn thì Thẩm Vệ Quân rất cứng nhắc về vấn đề này. Nhưng các đội viên cực kỳ bội phục ông ấy, thật sự chỉ cần giúp mọi người không đói chết thì người đó chính là một đại đội trưởng rất lớn ở niên đại này.
Hơn nữa, hằng năm Thẩm Vệ Quân đều tích một ít lương thực để dự trữ. Nếu có năm nào không dùng đến, số lương thực cũ này sẽ được phân chia cho mọi người lúc phân lương. Hoạt động này thật sự rất nhân đạo, phân chia lương thực rất công bằng nên đại đội luôn có một ít lương thực dự trữ.
Kể cả trường hợp bất khả kháng dẫn tới sản lượng lương thực giảm cũng có đồ vật khẩn cấp.
Cho nên nhiều năm như vậy rôi mà thôn Đoàn Kết không có ai bị chết đói.
Thẩm Vệ Quân vẫn luôn nói với các đội viên là ở đại đội của chúng ta, miễn là làm việc thì chắc chắn không chết đói. Vào ngày phân lương, chiếc loa phóng thanh lớn duy nhất trong thôn phát liên tục các hồng ca, giống như "Năm sao Hồng Kỳ""Chủ nghĩa xã hội tốt đẹp','Hoàng Hà đại hợp xướng" các ca khúc được người đời sau hát hàng trăm năm cũng rất được hoan nghênh ở niên đại này.
Bài hát đã truyền cảm hứng cho mọi người khiến mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười như nhìn thấy tương lai tươi sáng phía trước.
Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất đáng tiếc khi mình không có máy ảnh ở đây để ghi lại khoảnh khắc này.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra sự hài lòng giản dị không thể thấy được ở đời sau.
Theo chất lượng cuộc sống ngày càng nâng cao, lòng người cũng dần có các ham muốn nên không dễ dàng thoả mãn nữa, cảm giác hạnh phúc cũng giảm đi rất nhiều. Biết bao nhiêu người làm trâu làm ngựa để trả cho ngôi nhà của mình, biết bao nhiêu người, vì một chiếc xe sang hoặc các món đồ hiệu đắt tiên mà ăn mặc tiết kiệm chỉ vì những thứ phù phiếm đó.
Cũng không phải nói bạn không thể theo đuổi đồ mình thích nhưng nếu biết tự lượng sức mình thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hạnh phúc hơn rất nhiều.
Đến khi mặt trời dần ló dạng, Thẩm Vệ Quân bắt đầu khua cái chiêng đồng.
Mọi người biết điều này có ý nghĩa gì, đó chính là đã chuẩn bị xong xuôi bắt đầu phân lương.
"Mọi người hãy lên nhận lương thực khi tên được gọi lên!"
Mặc dù đây là quy tắc từ rất nhiêu năm trước nhưng một số người vẫn không nhịn được chen lên hòng lấy lương thực trước, chẳng qua Thẩm Vệ Quân không để ý định của họ thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận