Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 118 - Thay đổi quá nhiều không?

Chương 118 - Thay đổi quá nhiều không?Chương 118 - Thay đổi quá nhiều không?
Chương 118 - Thay đổi quá
nhiêu không?
Bà cũng đỏ mặt khi nghe con gái trêu mình, chẳng lẽ đây là lỗi của bà sao? Đã bao giờ bà nhìn thấy nhiều tiên như vậy đâu, chẳng phải tự dưng bị ngốc là điều quá bình thường sao?
Lưu Nguyệt thật sự cảm thấy vừa rồi mình vì thấy tiên mà có điểm ngốc, không những thế trong nhà còn có một Diệp Thận Ngôn nữa đó, ôi chao mất mặt quá đi mất.
Mấy người Thẩm Đại Cường vẫn phải tiếp tục ra đồng, tuy đã hiến lương xong nhưng còn vài việc phải hoàn thành nốt. Bận việc này xong sẽ được nghỉ khoảng một hai ngày rồi lại bắt đầu đi gieo giống.
Sau khi Thẩm Đại Cường và Thẩm Thính Văn trở về, một lúc sau Thẩm Thính Võ mới vê đến nhà. Về đến nhà anh ấy liền đi đến phòng bếp để rót cho mình một ngụm nước thật lớn.
Đói cũng là đói bụng thật sự, dù sao anh ấy đã ra ngoài từ sáng sớm tinh mơ, sau bữa ăn sáng còn phải dùng cực kỳ nhiều sức lực. Tuy không quá mệt nhưng đúng thật là rất đói.
Lúc nấu cơm đương nhiên Lưu Nguyệt cũng suy xét đến điểm này nên trưa nay bà nấu cơm khá nhiều.
Ăn cơm xong, Thẩm Thính Võ cảm thấy cuối cùng mình đã sống lại. Đúng thật anh ấy làm việc rất năng suất nhưng ăn cơm cũng có thể ăn.
Mọi người nghỉ ngơi một lúc vào giữa trưa rồi mới ra ngoài làm việc tiếp, Lưu Nguyệt kéo Thẩm Đại Cường sang một bên để nói chuyện xảy ra trước đó, còn nói về chuyện bán củ nhân sâm được sáu trăm đồng.
Miệng Thẩm Đại Cường há hốc đến sắp rớt ra ngoài,Vận khí của con gái ta có phải tốt quá mức không?” "Đại Cường, ông có thấy dạo gần đây con gái của ta thay đổi quá nhiều không?" Lưu Nguyệt muốn nói lại thôi.
"Đó không phải chuyện tốt sao?" Thẩm Đại Cường khó hiểu.
Lưu Nguyệt:...
"Đó đúng là chuyện tốt nhưng tôi cứ cảm thấy quái lạ sao ấy, sự biến hoá này cũng quá lớn rồi."
"Bà đừng nghĩ nhiều, trước đây con gái ta còn nhỏ vô âu vô lo. Giờ con bé đã trưởng thành nên biết thương ta, có phải bà đã nghĩ quá nhiều rồi không? Không phải bà vẫn luôn nói sau này sẽ hưởng phúc của con gái, còn con trái không đáng tin cậy sao? Giờ đã được hưởng phúc rồi đó!"
Lưu Nguyệt gật đầu,'Đúng là tôi nói như vậy nhưng tôi nguyện ý để con gái giống như trước, con bé như bây giờ tôi cứ cảm giác như con bé đã phải chịu đả kích gì đó. Ông nói xem, liệu có ai nói lung tung trước mặt con bé không?”
Thật ra Lưu Nguyệt không nghĩ đến các khía cạnh, bà chỉ cảm thấy rằng có ai nói hươu nói vượn trước mặt con gái mình, bà còn lo lắng xem con gái mình có bị vấn đề gì vê tâm lý.
Tuy rằng được như bây giờ cũng tốt nhưng so sánh với con gái hiểu chuyện như bây giờ, Lưu Nguyệt càng hy vọng con gái mình vô lo vô ưu như xưa hơn.
"Bà đừng nghĩ nhiều quá, nhìn đi cũng phải nhìn lại, tôi thấy bây giờ con gái đã vui vẻ hơn nhiều, không những thế tính cách cũng tốt hơn. Chúng ta cứ quan sát, nếu bất cứ ai dám nói hươu nói vượn trước mặt con bé thì ta đánh chết họ luôn." Thẩm Đại Cường an ủi vợ mình.
Lưu Nguyệt gật đầu, bà sợ sau khi con gái có nhiều người nói ra nói vào khiến con bé bị vấn đề về tâm lý, cũng không thể hỏi chuyện này được nên bà chỉ có thể chú ý con gái mình hơn giống lời Thẩm Đại Cường nói.
"Còn nữa, vận khí của Ni Nhi nhà ta rất tốt, lân nào lên núi cũng mang được đồ về nhà. Bà tranh thủ thời gian dặn con bé một câu, kêu con bé cẩn thận một chút, thời gian này tốt nhất không lên núi nữa, nếu không may bị người khác phát hiện thì sẽ không tốt."
Thẩm Đại Cường còn nói thêm, là một người ba, đôi khi ông không thể giao tiếp tốt với con gái mình nên đương nhiên những loại chuyện như này là do Lưu Nguyệt ra mặt mới được.
Lưu Nguyệt gật đầu, bà cũng hiểu đạo lý này. Lần một lân hai thì không sao nhưng lần nào vận khí cũng tốt thì chắc chắn sẽ có người đỏ mắt ghen tị.
Tuy nhiên họ không biết là Thẩm Thính Hồng làm việc rất cẩn thận, ngoại trừ mình muốn người khác thấy thì lần nào hành động cũng không để người khác phát hiện. Dù sao cô còn một không gian, nếu có người phát hiện thì ném thẳng vào không gian, đúng là an toàn thật.
Mà lúc này Thẩm Đại Lực ở nhà cũng nổi đoá,“Một người đi hiến lương là được mãn công điểm, tao bảo mày đi cùng tao mày cũng không chịu. Thế rốt cuộc khi nào mày mới cưới vợ?
Đối diện ông ta, đúng là Thẩm Hữu Vi - người hôm qua mới bị điểm danh phê bình.
Thẩm Hữu Vi vẫn tỏ ra thờ ơ/Con không xách đồ đi quãng đường xa như vậy.
Thẩm Đại Lực tức giận trừng mắt nhìn anh ta, Mày không làm được, cũng chỉ biết nói mình không làm được, sao Thẩm Thính Võ lại làm được mà mày không làm được? Thằng bé còn nhỏ hơn mày một tuổi đấy, người ta mỗi ngày nhận hai việc kiếm công điểm. Hôm nay đi hiến lương, sao mày không đi theo học tập người ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận