Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 110 - Không ai muốn kết hôn nữa

Chương 110 - Không ai muốn kết hôn nữaChương 110 - Không ai muốn kết hôn nữa
Chương 110 - Không ai muốn
kết hôn nữa
Những người đang làm công ở một bên xem náo nhiệt, mọi người đều biết chuyện huyên náo ôn ào trước đây của gia đình họ Thẩm, họ cũng biết một ít nguyên nhân trong đó nhưng không ngờ Thẩm Bích Liên lại còn chủ động đi trêu ngươi Thẩm Thính Hồng.
"Thẩm Bích Liên, xem ra quan hệ chị em của cô rất tệ!" Có một người trạc tuổi Thẩm Bích Liên vui sướng khi thấy người gặp hoạ nói,'Ôi dào, nếu là tôi thì tôi cũng không cảm thấy thoải mái, sau khi phân gia người ta được ở nhà gạch xanh mái ngói, lại không phải làm việc, đâu giống chúng ta đúng không?"
Thẩm Bích Liên trừng mắt liếc nhìn người nọ, Cô nói nhiều thết"
'Hứ!" Người nọ cũng không cãi cọ, ai mà chẳng biết sau khi gia đình họ Thẩm phân gia, đại phòng có cuộc sống tồi tệ nhất.
Đối tượng mà Thẩm Hữu Vi tìm được trước đây vốn là người ham ăn lười làm, nếu không vì giá cả lễ hỏi không tệ, còn lâu người ta mới đồng ý.
Kết quả sau khi phân gia đại phòng phải bồi thường tiên, hiện giờ bỏ ra một trăm đồng coi như đã đào rỗng hết của cải trong nhà. Mà ông nội Thẩm và bà nội Thẩm tức giận đến nỗi không muốn hỗ trợ nhà này chút nào.
Việc của Thẩm Hữu Vi cứ vậy mà trì hoãn, đến giờ còn chưa được kết hôn nên mỗi lân nhìn thấy Thẩm Bích Liên anh ta không nhịn nổi mà chế nhạo vài câu.
Bản thân Thẩm Hữu Vi rất lười, nếu cô gái trong gia đình đã đính hôn trước đó từ chối kết hôn thì sẽ chẳng còn ai muốn kết hôn với anh ta nữa.
Người ở thôn khác có thể không hiểu rõ nhưng chỉ cần hỏi thăm vài người trong thôn một chút sẽ biết từ trước đến nay Thẩm Hữu Vi vẫn luôn là một kẻ vô tích sự, công rôi nghề.
Có lẽ Thẩm Bích Liên biết anh trai đang chế nhạo mình nên không nói gì nữa, chỉ cắm đầu vào làm việc.
Người ở niên đại này có thể nói là tâm tính không xấu xa nhưng họ vẫn coi thường việc mà một người chị họ như Thẩm Bích Liên đã làm với em gái Thẩm Thính Hồng của mình.
Dù gì cũng là chị em họ với nhau, ai cũng khinh thường hành vi xấu xa trước đây của Thẩm Bích Liên nên sau khi phân gia, mọi người đều có ý nghĩ không tốt về Thẩm Bích Liên.
Lúc này, dường như cô ta bị oan ức nhưng thỉnh thoảng lại có người khoa tay múa chân về việc Thẩm Bích Liên làm, kết quả là cô ta tức giận đến phát khóc.
Đi được nửa đường, Thẩm Thính Hồng suy nghĩ một lúc rồi lấy một củ nhân sâm do mình trông từ trong không gian ra. Về nhà đưa cho Thẩm Đại Cường để ông ấy mang lên trạm thu mua xem bán được bao nhiêu.
Những vật nhỏ tìm được ở trong núi, bao gôm cả lương thực được chia đều có thể mang đến bán ở trạm thu mua nhưng giá cả không được cao.
Giá ở đây sẽ rẻ hơn ở Cung Tiêu Xã, quả thật là không so nổi với chợ đen nhưng làm như vậy tương đối an toàn, hơn nữa nó cũng là một khoản thu nhập chính đáng. Đây là nhân sâm nên chắc hẳn vẫn có thể bán được một cái giá không tệ, mọi người trong nhà cũng không cần nhọc lòng về chuyện tiền nong nữa.
Có lẽ Lưu Nguyệt không còn bao nhiêu tiên sau lần xây nhà trước, vì thế Thẩm Thính Hồng mới tính toán như Vậy.
Lúc đến cửa nhà, Thẩm Thính Hồng mới nhớ ra giờ chắc chỉ có mình Diệp Thận Ngôn ở nhà, tức khắc cô liền do dự, cứu mạng với - Có ai giống cô không, vê nhà mình mà còn lo lắng hãi hùng.
Ngay khi Thẩm Thính Hồng còn đang do dự, Diệp Thận Ngôn đã mở cửa sân ra.
"Đã về rồi đấy à?" Vẻ mặt Diệp Thận Ngôn vẫn rất bình tĩnh.
"Đúng rồi!" Thẩm Thính Hồng không nói gì nữa, cứ thế mà đi thẳng về nhà.
Diệp Thận Ngôn biết có lẽ giờ cô không muốn nói chuyện với mình nên cũng không nói gì, ngồi trên ghế rồi bận rộn làm thứ gì đó.
Thẩm Thính Hồng cũng rất tò mò, vậy nên nhìn sang xem anh đang làm cái gì.
Hoá ra anh đang cầm một mảnh gỗ để điêu khắc thứ gì đó.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thính Hồng, Diệp Thận Ngôn vẫn tiếp tục chăm chú làm việc trong tay và nói, Tôi đang làm một vài đồ dùng, một số công cụ trong nhà đã hỏng rồi nên tôi mới sửa lại."
Lời này được nói ra một cách hết sức tự nhiên, không hề đem đến cảm giác anh là người ngoài. Thẩm Thính Hồng không phản bác, nghĩ đến đồ mình lấy ra chắc hẳn Diệp Thận Ngôn cũng tương đối am hiểu đi, cô rất muốn hỏi nhưng lại cảm thấy hình thức ở chung của hai người có một chút xấu hổ, rốt cuộc muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì vậy?' Diệp Thận Ngôn đã nhận ra sự khác thường của cô, chủ động dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận