Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 136 - Không Thể Làm Nôi Bô Quân Nhâr

Chương 136 - Không Thể Làm Nôi Bô Quân NhârChương 136 - Không Thể Làm Nôi Bô Quân Nhâr
Chương 136 - Không Thể Làm
Nội Bộ Quân Nhân Mâu Thuấn
Phương Trác gây gò thực sự khá ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt đó, trông cực kỳ hấp dẫn.
Ngoài ra, cậu chưa từng làm bất cứ việc gì, luôn trắng trẻo sạch sẽ nên bây giờ thoạt nhìn sẽ mang đến cảm giác rất nho nhã.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ, dù cho biến thành dạng gì thì mình cũng chỉ có thể làm bạn học với cô ấy.
Người đàn ông đó là một quân nhân, cho dù cậu muốn theo đuổi Thẩm Thính Hồng một lần nữa, cậu vẫn phải nghĩ đến gia đình mình.
"Tiểu Trác Tử, có phải cháu thích con bé tiểu Thẩm không?" Tính cách của Phương lão phu nhân rất thẳng thắn, một lời nói toẹt ra bí mật của Phương Trác. "Con...
"Haiz! Tâm tư này của con thiếu chút nữa thôi đã viết lên mặt rồi, con định xem bà nội là kẻ ngốc sao?" Phương lão thái phu nhân nói như thể không gì qua được mắt bà cụ.
Thật ra, bà cụ cực kỳ thích con bé Thẩm Thính Hồng này. Nếu con bé thật sự trở thành cháu dâu của mình thì bà cụ cảm thấy rất vui mừng.
"Bà nội, cô ấy có đối tượng rồi! Giọng nói của Phương Trác có chút buồn bực.
"Có đối tượng thì làm sao? Chỉ cần có cái cuốc tốt, không góc tường nào mà con không đào được cả.' Phương lão phu nhân không thèm để ý nói.
Trương Tú Vân:...
Phương Trác:...
"Bà nội, đối tượng của cô ấy là quân nhân. "Quân nhân thì sao... Quân nhân... Phương lão phu nhân muộn màng nhận ra, sau đó lộ ra vẻ hối hận,'Không thể nào, quân nhân bảo vệ nhà cửa đất nước. Chúng ta không thể để cho bọn họ mâu thuẫn nội bộ, làm như vậy thật sự không phải là người."
Phương Trác:... Bà đều nói dối.
Khoảng một tiếng sau, Thẩm Thính Hồng và Lưu Nguyệt được đưa đến cửa thôn.
"Đồng Chí Phương, anh đưa chúng tôi đến đây là được rồi, nếu đi vào nữa sẽ rất phiền toái." Lưu Nguyệt nói.
Phương Thịnh muốn nói cái gì nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy vẫn cảm thấy nếu mình đưa hai người họ vào thôn thì sẽ gây phiên phức cho họ.
"Hôm nay cảm ơn hai người rất nhiêu! Vài ngày nữa, tôi sẽ làm một cờ hiệu cho đồng chí Thẩm để cảm ơn tiểu Lôi Phong." Phương Thịnh nửa đùa nửa thật nói.
"Không được không được! Lưu Nguyệt liên tục xua tay,'Mọi người đều có khó khăn, chúng tôi đã gặp phải rồi nên giúp đỡ cũng không phải chuyện gì lớn, đông chí Phương không cân khách khí."
"Đúng vậy, chú Phương đây chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ."
Rốt cuộc đây là hai nữ đồng chí, Phương Thịnh cũng không muốn nói thêm gì với họ nữa nhưng trong lòng quyết định chủ ý không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Nhìn xe của Phương Thịnh rời đi, hai mẹ con mới xách đồ hôm nay mua về nhà.
Mà ba người ở nhà đã vội muốn chết, mới vào thôn hai mẹ con đã nhìn thấy ba người đàn ông đứng cách đó không xa nhìn chung quanh, vừa thấy hai mẹ con liên đồng loạt chạy tới. "Bé út! Mẹ!"
"Vợ! Con gái
Ba người ở nhà chạy đến trước mặt hai mẹ con liên kéo họ xoay một vòng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lân. Sau khi xác định hai mẹ con không bị gì xong, lúc này họ mới yên tâm.
"Sao giờ hai người mới trở vê? Có biết ba người chúng tôi ở nhà rất lo lắng không?" Thẩm Đại Cường nhận lấy cái sọt từ Lưu Nguyệt rồi hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Ông rất sợ hai mẹ con ở bên ngoài bị khinh thường hay gặp chuyện không may gì.
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là chiều này gặp được một bà cụ bị phát bệnh nằm té xỉu trên mặt đất nên Ni Nhi cấp cứu cho bà ấy. Mấy người không biết tình huống lúc đó cấp bách như nào đâu, tất cả mọi người đều hóng hớt vây quanh bà cụ nhưng chỉ có Ni Nhi nhà ta liếc mắt một cái liên nhìn ra vấn đề, còn để mọi người tản ra."
"Không những thế sau khi bác sĩ đến còn khen Ni Nhi nhà ta đấy, người ta nói Ni Nhi nhà ta xử lý rất khá. Nếu không khí không được tiếp tục lưu thông, có thể bà cụ sẽ rời đi trước khi họ đến."
Lúc trước khi ở bên ngoài, Lưu Nguyệt chỉ có thể khiêm tốn nhưng trong lòng miễn bàn có bao nhiêu kiêu ngạo. Giờ đã về đến nhà rồi nên đương nhiên thoải mái khen con gái mà không khách khí chút nào.
"Woa, không hổ là em gái của con, quả thật em ấy cực kỳ giỏi!" Vẻ mặt Thẩm Thính Võ đắc ý như thể người cứu người là anh ấy vậy.
"Liên quan gì đến con, con có thể so với em gái sao? Làm gì không được ăn cơm đệ nhất dang!"
Những lời phàn nàn tàn nhãn từ chính người mẹ thân yêu.
"Mẹ, mẹ nói sao có thể phóng đại thế chứ?" Thẩm Thính Hồng rất xấu hổ khi được mẹ mình khen, càng nói càng thái quá. Suýt chút nữa cô được khen là tiên nữ cứu mạng chữa bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận