Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 132 - Tranh Chấp Ở Tiêm Cơm Quốc Do:

Chương 132 - Tranh Chấp Ở Tiêm Cơm Quốc Do:Chương 132 - Tranh Chấp Ở Tiêm Cơm Quốc Do:
Chương 132 - Tranh Chấp Ở Tiệm Cơm Quốc Doanh 1
Trả tiên xong xuôi, người nhân viên đưa cho Thẩm Thính Hồng một dãy số rồi nói cô có thể về chỗ ngồi chờ đợi.
Kết quả khi cô đi ngang qua, phát hiện mẹ mình đang cãi vã với một nam một nữ, mặt Lưu Nguyệt tức giận đến đỏ bừng.
"Đồ nhà quê, đây là nơi mà bà có thể đến sao? Liệu bà có thể mua được không? Cút đi mau." Một người đàn ông nói.
"Con gái tôi đã trả tiền, sao hai người lại hách dịch như vậy? Vị trí này là của chúng tôi, cần trả tiên mới có được. Tôi đây đã sống mấy chục năm mà chưa gặp được ai hống hách như hai người. Người nhà quê thì làm sao? Ăn hết gạo nhà cô cậu à?” Lưu Nguyệt cũng không phải người có thể nén giận nên lập tức phàn nàn. "Chậc, cho dù mấy người như bà ăn cũng chỉ ăn được mấy cái bánh bao cháy đen. Hà cớ gì mà lại chiếm chỗ ngồi ở đây, không phải ra ngoài ngồi ăn cũng vậy à?
Người phụ nữ nhìn Lưu Nguyệt với vẻ khinh bỉ.
Thẩm Thính Hồng đi tới đứng trước mặt Lưu Nguyệt, Hai vị đồng chí, lúc nói chuyện hai người có dùng não không thế?"
Không nhìn được cô có đang tức giận hay không nhưng chỉ đứng ở đó cũng đủ khiến một nam một nữ kia cảm thấy áp lực.
Tốt xấu gì Thẩm Thính Hồng cũng là người đến từ đời sau, tuy không phải người có địa vị cao trong xã hội nhưng lúc đi làm cũng từng trải qua đủ loại xã giao, gặp đủ loại người có địa vị trong xã hội nên đương nhiên cô chẳng rụt rè gì khi đối mặt với hai người này. Khoảnh khắc người đàn ông nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, mắt anh ta hiện lên sự kinh diễm, có vẻ người phụ nữ kia đã nhận ra gì đó nên nhìn về phía Thẩm Thính Hồng với vẻ mặt không mấy thiện cảm,'Cô là ai? Chuyện này liên quan gì đến cô?"
Nhìn cách ăn mặc của cô gái này không giống dân quê vì vậy đương nhiên họ cảm thấy cô là người chen vào chuyện của người khác để bảo vệ Lưu Nguyệt.
"Đây là mẹ của tôi nên giờ tôi muốn hỏi xem vừa rồi hai vị có ý gì?"
Thẩm Thính Hồng bình tĩnh nói rồi nhìn hai người họ với ánh mắt sắc bén.
"Có ý gì nữa, ý tứ của tôi đã hiện trên mặt chữ rồi, lũ người nhà quê mà dám đặt chân đến đây ăn cơm, nhanh nhường vị trí cho chúng tôi ăn cơm đi.' Người đàn ông kia không nói gì, còn người phụ nữ kia thấy rất khó chịu khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thính Hồng nên nói chuyện không kiêng nể chút nào.
"À -" Thẩm Thính Hồng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ,Lãnh đạo của chúng ta đều đã nói, công nông là người thân. Đồ ăn của mấy người là thành quả lao động vất vả của những người nông dân như chúng tôi. Kết quả cô lại khinh thường nông dân như vậy, còn gọi chúng tôi là đồ nhà quê, cô đây là không phục tư tưởng của lãnh đạo sao?”
Ở niên đại này, thứ dùng được hiệu quả nhất chính là chụp mũ cho người khác nên chẳng có ai dám nói mình không sợ.
Quả nhiên, Thẩm Thính Hồng vừa nói xong lời này thì sắc mắt của hai người kia đều tái nhợt, bọn họ ý thức được Thẩm Thính Hồng không dễ chọc.
"Tôi... Tôi không có, cô đừng nói tâm bậy tâm bạ." Người phụ nữ kia thậm chí còn nói năng lộn xôn. "Vậy cô thử giải thích xem cái gì gọi là người nhà quê không được ăn cơm?” Thẩm Thính Hồng từng bước ép sát, nói liên tục không ngừng.
Người phụ nữ kia rất luống cuống, nếu cái mũ này thật sự chụp xuống thì cuộc sống sau này làm gì còn quả ngọt để ăn.
"Cô đừng nói bậy bạ, cùng lắm thì chúng tôi nhường vị trí này cho hai người là được chứ gì.
"Nhường chúng tôi cái gì cơ? Vốn dĩ chúng tôi đến trước, hơn nữa chúng tôi đã trả tiền giấy rồi." Lưu Nguyệt cực kỳ không vui khi nghe lời này.
Không riêng gì người phụ nữ mà người đàn ông kia cũng biết hai người phụ nữ này không phải nhân vật dễ chọc nên lập tức rút lui,'Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lâm, chúng tôi không có ý gì khác nên hai người đừng để bụng."
Nhưng Thẩm Thính Hồng không muốn nghe những lời này,Tôi vẫn hy vọng các người nói rõ ràng, nếu không chúng tôi sẽ phải mời Ủy ban Cách mạng đến. Tôi muốn xem tại sao lũ nhà quê chúng tôi không thể ăn trong nhà hàng quốc doanh? Chúng tôi không ăn trộm ăn cắp, là người chính trực. Ngược lại là các người có tư tưởng giác ngộ không tốt."
Thẩm Thính Hồng blah blah phát ra khiến hai người kia không chống đỡ được.
"Ôi! Thật xin lỗi! Chúng tôi phải đi rồi!" Người đàn ông kia kéo người phụ nữ bên cạnh mình.
Nhưng người phụ nữ lại cảm thấy chuyện này rất mất mặt,'Sao cô lại như vậy? Không phải đã nói chúng tôi không có ý đó rồi mà, sao cô cứ phải hùng hùng hổ hổ dọa người như thế?"
Thẩm Thính Hồng tức giận cười,Là tôi hùng hùng hổ hổ doạ người sao? Vừa rồi các người gây khó dễ cho mẹ tôi, sao lại không nghĩ về hành vi không đúng của mình?"
"Mẹ, sau này gặp loại người như này không cần khách khí thì mẹ cho họ biết thế nào là lễ độ luôn, chẳng qua là hai con tôm chân mềm (*) mà thôi, gặp chuyện là bỏ chạy ấy mà."
(*) Tôm chân mềm là một trong những tính từ xúc phạm, chủ yếu được sử dụng trong phương ngữ Quảng Đông để mô tả những người sợ hãi làm điều gì đó hoặc bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận