Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương Z6 - Không hiểu

Chương Z6 - Không hiểuChương Z6 - Không hiểu
Chương 76 - Không hiểu
"Ba, con không sao, chỉ là con cảm thấy rất cảm động thôi, con cảm ơn ba nhiều lắm!" Thẩm Thính Hồng nói.
Thẩm Đại Cường lập tức luống cuống tay chân, rốt cuộc thì con gái mình đã lớn như vậy mà cũng chẳng thể hiện tình cảm với người ba như ông ấy được mấy lần nên đương nhiên ông ấy sẽ cảm thấy không quen.
"Ni Nhi, con đừng khóc nữa, tí nữa mẹ con thấy là chết ba đấy?" Thẩm Đại Cường vụng về an ủi nói.
Quả nhiên Thẩm Thính Hồng nín khóc rồi mỉm cười.
Buổi tối cả nhà lại bận rộn, ở nhà mới bên này chỉ sót lại một ít đồ ăn từ trưa nên bọn họ ăn cơm ở đây luôn mà không trở vê nhà cũ nữa.
Đương nhiên buổi trưa có nhiều người như vậy, chắn chắn là không còn thịt, chỉ có một ít rau.
Hai ngày sau, gia đình Thẩm Thính Hồng coi như đã chính thức chuyển nhà.
Hôm chuyển nhà trời mưa nên buổi chiều mọi người không đi làm công.
Nhị phòng cũng biết tam phòng bên này còn có rất nhiêu đồ vật cân phải chuyển vì vậy nên tất cả mọi người, bao gôm cả Thẩm Tiểu Binh đều đến hỗ trợ. Thẩm Tiểu Binh vẫn nhớ rõ hôm thượng lượng Thẩm Thính Hồng cho cậu bé viên kẹo sữa thỏ trắng, cũng muốn biểu hiện một tốt để xem Thẩm Thính Hồng có cho mình thêm một viên đường ăn hay không.
Đương nhiên, cuối cùng Thẩm Thính Hồng không khiến cậu bé thất vọng, đưa cho cậu bé và Thẩm Xuân Hoa mỗi người một viên kẹo.
Thẩm Xuân Hoa ngại ngùng tiếp lời"Ni Nhi, bọn chị đến giúp đỡ là lẽ đương nhiên, em không phải cho chị đường làm gì đâu.
Dù hôm nay chỉ được cho một viên kẹo trái cây bình thường nhất nhưng giá cũng là một xu một viên. Hơn nữa, mình còn lớn tuổi hơn Thẩm Thính Hồng nên Thẩm Xuân Hoa cảm thấy khá ngại ngùng.
"Cho chị thì chị cứ ăn đi!" Thẩm Thính Hồng không thích làm những chuyện vô bổ này.
Thẩm Xuân Hoa thấy cô cho rất nhiệt tình, cuối cùng vẫn nhận lấy cái kẹo. Tuy nhiên cô ấy lại không ăn, định đợi Thẩm Tiểu Binh ăn kẹo của mình xong sẽ cho cậu bé.
Dù sao kẹo đã cho rồi, còn ăn hay không là chuyện của cô ấy, Thẩm Thính Hồng không thèm để ý.
Hôm nay cả nhà nhị phòng đến hỗ trợ, đương nhiên phải mời họ ở lại đây ăn cơm nhưng đương nhiên thức ăn hôm nay không tốt như ngày thượng lượng. Một miếng thịt cũng không có, tốt lắm là món rau có thêm dầu khi xào.
Dù là như vậy nhưng hai vợ chồng nhị phòng cũng rất vui vẻ.
Trong bữa ăn, Thẩm Đại Dũng nhìn ngôi nhà ngói màu xanh lá cây tươi sáng khang trang, trong mắt hiện lên sự ghen tị khó giấu được.
"Thằng ba, nhà ở của em thật hoành tráng, khi nào anh có tiên phải xây một cái mới được"
Ngô Vân cười măắng,/Làm sao nhà chúng ta có thể so sánh được với nhà thằng ba? Thẩm Thính Văn có thể kiếm tiên, Thẩm Thính Võ cũng giỏi làm việc vô cùng. Tiểu Binh nhà chúng ta còn nhỏ, hai người chúng ta có thể so sánh với cả nhà thằng ba được không?”
Những lời này nghe có vẻ như không có ý gì nhưng lại khiến ánh mắt của Thẩm Xuân Hoa ảm đạm hơn không ít.
"Thật ra chuyện cũng không đến nỗi như lời nói của chị, không phải Xuân Hoa ôm đồm mọi việc từ trong nhà ra ngoài ngõ sao? Hơn nữa thành tích của Thẩm Tiểu Binh cũng không tệ, sau này thằng bé có thể tiếp tục đi học nếu không thì trở về làm kế toán cũng được đúng không?” Lưu Nguyệt nói.
Thẩm Đại Cường cũng gật đầu, hai vợ chồng đều là người "Trọng nữ khinh nam" nên họ không thể lý giải nổi tư tưởng trọng nam khinh nữ này của Ngô Vân.
Thật ra Thẩm Xuân Hoa đã rất hiểu chuyện nhưng ở trong lòng người trọng nam khinh nữ như Ngô Vân. Ngay cả khi Thẩm Tiểu Binh không làm bất cứ thứ gì nhưng vẫn mạnh hơn Thẩm Xuân Hoa làm việc mệt đến chết đi sống lại.
Chính vì vậy nên Lưu Nguyệt mới không nhịn được nói chuyện giúp Thẩm Xuân Hoa. Nếu Thẩm Xuân Hoa là con gái của họ, chắc chắn họ sẽ cưng chiều con bé lên trời. Cũng không biết người này nghĩ như thế nào nữa, thật vất vả họ mới có một cô con gái mà mọi người lại không quý trọng như thể là thứ có được dễ như lòng bàn tay.
"Ha ha, chị cũng không có ý định gì khác, chị cũng không nói Xuân Hoa không được." Ngô Vân biết Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường phản cảm nhất chính là những người trọng nam khinh nữ nên chỉ xấu hổ cười.
"Xuân Hoa đã rất hiểu chuyện rồi, chị dâu thứ, chị không thể chỉ chăm chăm vào Tiểu Binh." Lưu Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, rốt cuộc họ đã phân gia. Đối đãi với Thẩm Xuân Hoa như nào, nói trắng ra là chuyện riêng của nhà người ta. Mình chỉ nhìn ngứa mắt nên mới nói thêm một cậu, còn chuyện khác thì thôi đi."
"Ừ, ừ, thật ra chị cũng cảm thấy Xuân Hoa nhà chị rất tốt! Sau một khoảng thời gian nữa chị sẽ tìm cho con bé một người trong sạch để con bé có thể sống cuộc sống tốt hơn sau này." Ngô Vân cười nói.
Đừng nói là Lưu Nguyệt, ngay cả Thẩm Thính Hồng cũng cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận