Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 247 - Dưa Vào Cái Gì Mà Người Khác Ph

Chương 247 - Dưa Vào Cái Gì Mà Người Khác PhChương 247 - Dưa Vào Cái Gì Mà Người Khác Ph
Chương 247 - Dựa Vào Cái Gì Mà Người Khác Phải Nhịn?
Bầu không khí trên bàn tiểu bối cũng không khá hơn là bao, dù sao Thẩm Hữu Vi và Thẩm Bích Liên cũng có mặt ở đây.
Đặc biệt là Thẩm Bích Liên, mỗi khi nhìn thấy Thẩm Thính Hồng đang muốn gắp thứ gì đó đều sẽ dùng đũa ngăn cản. Thường xuyên có thể nghe thấy tiếng đũa của họ va vào nhau, điều này khiến Thẩm Thính Hồng có chút tức giận.
Thẩm Bích Liên lại giơ đũa ra ngăn Thẩm Thính Hồng gắp đồ ăn một lần nữa, nhưng một chiếc đũa đã cắm thẳng vào bàn trước mặt cô ta.
Chỉ cần cắm vào là có thể biết ngay người này đã tốn bao nhiêu công sức, phải biết rằng bàn ăn hiện nay đều được làm bằng gỗ nguyên khối. Thẩm Bích Liên run rẩy ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thận Ngôn.
Tiếng đũa được cắm vào bàn khá lớn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Thẩm Bích Liên nhìn đôi đũa trước mắt với sắc mặt tái nhợt, môi run run.
"Có chuyện gì vậy?" Lưu Nguyệt hỏi, bà nhìn Thẩm Thính Hồng, không có ý định để ý tới Thẩm Bích Liên.
Với tư cách là anh trai của Thẩm Bích Liên, kể từ khi thấy động thái của Diệp Thận Ngôn, Thẩm Hữu Vi cúi gằm mặt xuống ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên chút nào.
"Nếu không biết ăn ngon thì đi xuống đây, đừng ngồi đây chướng mắt."
Diệp Thận Ngôn lạnh lùng nói.
Anh cũng không cảm thấy một người con rể chưa "qua cửa" như mình phát hoả có gì không đúng, nếu cứ nhìn tiểu tiên nữ của mình bị loại người này khinh thường anh mới không đúng.
Thẩm Thính Hồng vốn đã chuẩn bị ra tay, nhưng không ngờ động tác của Diệp Thận Ngôn lại nhanh hơn mình, cho nên trong lòng yên tâm.
"Mẹ, người này không muốn nhìn thấy con. Con định gắp cái gì chị ta liên lấy đi, con không có cách nào để ăn cơm ngon lành cả.' Thẩm Thính Hồng không rảnh để bao che, Lưu Nguyệt hỏi gì cô liên nói sự thật.
Vốn dĩ muốn âm thầm phân cao thấp, kết quả việc này lại bị đưa ra ánh sáng, Thẩm Bích Liên không chỉ sợ hãi mà còn có chút xấu hổ.
"Con không có,' cô ta cắn môi nói.
"Có hay không chị là người hiểu rõ nhất." Thẩm Thính Hồng trợn mắt/Ai cũng có mắt, bữa này con chắc ăn không nổi đâu." Nói xong cô bỏ đôi đũa trong tay xuống Sắc mặt Ngô Vân lập tức thay đổi, nói trắng ra là hôm nay bọn họ muốn đãi Thẩm Thính Hồng ăn cơm.
Đúng vậy chính là Thẩm Thính Hồng.
Kết quả em dâu thứ ba còn mang nhiều món ăn đến đây, khiến họ cảm thấy xấu hổ.
"Vốn dĩ là mẹ chúng ta gọi cho chị cho nên em cũng không nói gì, nhưng chị dâu và Thẩm Bích Liên, hai người không đến hỗ trợ thì thôi đi. Còn không mang bất kể thứ gì sang đây, nghênh ngang đến đây ăn sẵn, chúng tôi nghĩ hôm nay là đêm giao thừa nên cũng không nói gì nhưng có phải mấy người đã quá đáng rồi không? Ngô Vân nói thẳng.
"Cô có gì?" Trương Tố Cầm nhìn Ngô Vân.
"ý trên mặt chữ, nếu đã đến ăn sẵn thì nên khiêm tốn một chút thay vì thái độ như bây giờ. Vì cả nhà mấy người mà chúng tôi ăn không nổi bữa cơm tất niên ngon lành này nữa."
Tuy rằng không nói thẳng muốn đuổi người nhưng biểu tình của Ngô Vân như muốn đuổi người.
Thẩm Đại Lực cảm thấy thể diện của mình thật sự không thể cứu nổi. Đúng thật là cảm giác bị người khác chỉ thẳng mặt nói rằng mình ăn miễn phí nhưng bữa cơm này phong phú như vậy, không biết bao lâu rôi nhà bọn họ chưa từng ăn thịt nên ông ta không muốn rời đi.
Thay vào đó, ông ta hét lên với Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên với vẻ mặt hổ thẹnNếu hai người vẫn không dừng lại thì cút nhanh về đi!"
Ngô Vân bĩu môi, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu ý bà ấy, nhưng dường như anh chồng này như kiểu nghe không hiểu vậy, mà bà ấy lại thực sự không thể đuổi người khác đi được. Nhưng sau sự việc này, gia đình đại phòng mới thực sự yên bình.
Còn ở ăn hậu bối, Thẩm Hữu Vi và Thẩm Bích Liên lại giống như những con ma đói đầu thai, liều mạng kéo đồ vào bát của mình.
Rõ ràng khẩu phần mỗi món đều khá lớn nhưng hai người này ăn như cướp, khiến người ta mất cảm giác ngon miệng, một bữa tối ngon lành đêm giao thừa sẽ bị hủy hoại.
Ăn tối xong, mọi người không cùng nhau đón giao thừa mà cả nhà Thẩm Thính Hồng trực tiếp thu dọn rồi trở về nhà.
Đại phòng chỉ phủi mông rồi ra về, không hề có ý định giúp đỡ.
Bà nội Thẩm đều chứng kiến rõ ràng những điêu này, miệng còn lẩm bẩm nói,Vốn dĩ là một bữa cơm ngon, cứ phải nhằm vào nhà người khác, giờ thì tốt rồi... Ông nội Thẩm liếc nhìn bà lão một cái sắc bén, nếu trước đây còn muốn mắng hai câu, giờ lại không thế nữa.
Rốt cuộc thằng hai và thằng ba có nhằm vào đại phòng hay không, phàm là người có mắt nhìn một chút đều hiểu. Một bữa ăn đều do đại phòng phá huỷ, dựa vào cái gì mà người khác phải nhịn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận