Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 257 - Cút Ra Ngoài

Chương 257 - Cút Ra NgoàiChương 257 - Cút Ra Ngoài
Chương 257 - Cút Ra Ngoài
Thật ra, địa vị của ông ấy hiện tại có chút khó nói, dù sao hiện tại ông ấy và Thẩm Đại Cường đã là thông gia. Dù nói thế nào thì xem ra ông ấy cũng đang cố ý bảo vệ gia đình Thẩm Đại Cường, vậy nên cũng khá xấu hổ.
Nhưng với tư cách là đội trưởng, ông ấy phải lên tiếng.
"Đại đội trưởng, anh là cha vợ của Thẩm Thính Văn, chắc chắn là anh đang nói chuyện với bọn họ. Tốt nhất anh không nên nhúng tay vào chuyện này." Thẩm Minh Phương lớn tiếng nói.
Thẩm Vệ Quân tức giận, Tôi biết sẽ có người nói như vậy nên mới nhịn đến bây giờ mới nói. Tôi không ngờ kết quả lại như thế này, nhưng dù việc này có ở nhà nào thì tôi cũng sẽ nói như vậy. Cô cũng không cân lo lắng”
"Thẩm Minh Phương, mau lăn vê nhà chồng của mình đi!" Ông nội Thẩm đột nhiên tức giận hét lên, khiến mọi người có mặt đều sửng sốt.
Tuy đầu óc của bà nội Thẩm có thiếu căn gân một chút nhưng ít nhất trước kia vẫn nghe ông lão khuyên. Dù sao này vợ thằng ba có phớt lờ nên thỉnh thoảng bà lão sẽ tìm cách gây rắc rối nhưng có ông lão ngăn cản thì bà lão vẫn không làm điều gì dại dội khiến mấy đứa trẻ buồn lòng cả.
Nhưng vợ ông lão cũng có một khuyết điểm chết người, đó là rất dễ xuôi lòng trước sự khuyến khích của người khác. Nếu không trước đây bà lão cũng không bằng lòng Thính Văn với nữ thanh niên trí thức bên ngoài, khiến cả nhà thằng ba cách lòng với bọn họ.
Nếu không phải do con bé này quay lại động viên, chắc chắn bà vợ già sẽ không dám tự mình đưa ra quyết định.
Chính vì vậy, bây giờ ông nội Thẩm nhìn Thẩm Minh Phương như kẻ thù.
"Cha!" Thẩm Minh Phương không thể tin được mà nhìn ông nội Thẩm. Trước đây mẹ rất yêu thương bà ta, tuy ông lão không bênh chằm chặp bà ta như mẹ nhưng ông lão cũng chưa bao giờ nói với bà ta những lời nghiêm túc như vậy.
"Cha bảo con cút ra ngoài!" Ông nội Thẩm thật sự tức giận.
Vốn dĩ trước khi chia tay, ông lão cho rằng việc phân gia là không tốt, trong khoảng thời gian đó rất nhiêu người đã bàn tán xôn xao về chuyện này. Nhưng về sau, ông lão dân dân hiểu rõ lợi ích của việc phân gia, bởi vì cuộc sống của gia đình con trai thứ hai và gia đình con trai thứ ba ngày tốt lên. Những lời đàm tiếu trước đó đã biến thành hâm mộ, ông lão rất hài lòng.
Vốn tưởng rằng mình có thể an nhàn hưởng thụ tuổi già, nhưng luôn có người muốn làm điều gì đó để phá hỏng.
"Lý Đại Hoa, nếu bà còn tiếp tục hành động như vậy thì chúng ta ly hôn đi."
Ông nội Thẩm nhắm mắt nói lời này, chứng tỏ ông lão thực sự thất vọng.
Ở tuổi này mà nói nhiều quá thì thật xấu hổ, nhưng nếu không cứng rắn thì bà vợ già thực sự không cứu.
"Thẩm Kiến Quốc, ông đang nói cái gì vậy!" Bà nội Thẩm cũng ngơ ngác, không ngờ chuyện này lại khiến lão chồng già tức giận như vậy, thậm chí còn nói ra những lời này. Nghĩ bản thân mình đã sinh cho lão chồng già con cái đuề huê mà đến giây phút cuối lại có suy nghĩ như vậy, ý nghĩ này khiến bà nội Thẩm đau lòng đến mức bật khóc.
"Thẩm Kiến Quốc, ông không phải là người, sao có thể nói như vậy? Rốt cuộc ông có biết suy nghĩ không vậy?"
"Bà mới là người không biết suy nghĩ!" Ông nội Thẩm tức giận gầm lên. Mọi người nhìn nhau khó hiểu, theo lý mà nói thì mọi người nên khuyên ông nội Thẩm không nói ra lời này, nhưng nếu nghĩ kỹ lại nếu mình gặp loại chuyện như này thì đúng thật là không khuyên nổi.
"Nhà thằng ba, mẹ các con bị thất tâm phong. Các con không phải quan tâm cho bà ấy, trước thế nào thì sau vẫn vậy. Nếu sau này bà ấy dám tìm đến các con nói chuyện này nữa thì đừng làm vì, mặc kệ bà ấy tự sinh tự diệt đi."
Ông nội Thẩm vô cùng đau đớn nói với Lưu Nguyệt.
Theo tính cách của vợ thằng ba, nếu không bày tỏ quan điểm của mình, e rằng chuyện này sẽ không suôn sẻ.
"Cha, chúng con không muốn ép buộc ngài. Hay là như vậy đi, để chúng con hỏi anh cả và anh hai, nếu họ cũng tình nguyện chịu chu cấp hai trăm đồng tiên dưỡng lão thì dù chúng con có phải đập nồi bán sắt, cả nhà không sống nổi cũng phải đưa tiên cho cha mẹ." Lưu Nguyệt nói.
"Gì 200 đồng, cô bị điên rồi!"
Trương Tố Câm đến muộn hơn một chút, vì nghe thấy Lưu Nguyệt gọi họ đến nên bà ta có chút do dự. Ngay từ đầu khi Lưu Nguyệt giải thích mọi chuyện, chỉ có Thẩm Đại Lực tới trước một bước nghe được nên Lưu Nguyệt vừa nói lời này bà ta lập tức bùng nổ.
"Hữu Vi nhà chúng tôi còn chưa lấy vợ. Thân là ông bà nội, cha mẹ không ngầm giúp đỡ gì thì thôi đi thế mà còn định đẩy bọn con vào chỗ chết, con sống không nổi nữa!"
Trương Tố Cầm ngồi xuống đất, vỗ đùi rồi bắt đầu kêu rên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận